Chia tay gia đình Lang Khiếu, Dương Thiên theo chỉ dẫn của Vọng Nguyệt tiến về hướng thủy cung của Thủy Mẫu. Càng đến gần, số lượng thủy quái xuất hiện ngày càng nhiều. Bất quá, Vọng Nguyệt chỉ đơn giản thả ra chút khí tức của Thần Thú, bọn chúng đều đồng loạt thoái lui.
Có Vọng Nguyệt đi trước dẫn đường, hai người thuận lợi đến thủy cung mà không bị bất kỳ ai ngăn trở. Dừng chân trước thủy cung, Vọng Nguyệt có chút lo lắng quay sang hỏi Dương Thiên:
- Ta không nói tiếng nào đã bỏ đi lâu như vậy, không biết tổ mẫu có giận hay không?
Dương Thiên nhún vai:
- Chuyện này ta làm sao biết được, ngươi hỏi nàng không phải sẽ rõ sao?
Vọng Nguyệt ngạc nhiên:
- Hỏi ai?
Đúng lúc này, sau lưng Vọng Nguyệt vang lên giọng nói của một nữ nhân:
- Tiểu Nguyệt, con đã trở về rồi.
Vọng Nguyệt giật mình quay lại. Một nữ nhân tầm 30, 31 tuổi, gương mặt khá xinh đẹp pha lẫn vẻ lạnh lùng cao ngạo đang đứng ngay gần đó mỉm cười nhìn nàng. Vọng Nguyệt lắp bắp:
-Tổ mẫu.
Thủy Mẫu dang tay:
- Về là tốt rồi. Ta còn tưởng rằng con đã quên mất đường về đây a.
Vọng Nguyệt xà vào lòng Thủy Mẫu:
- Nào có, những ngày qua con rất nhớ người a.
Dù biết Vọng Nguyệt chỉ đang lấy lòng nàng, Thủy Mẫu vẫn rất vui vẻ xoa đầu nàng. Một hồi sau, Thủy Mẫu mới ngẩn đầu lên nhìn Dương Thiên:
- Ngươi bắt đi Tiểu Nguyệt đã phạm vào đại kỵ của ta. Đáng lẽ ta phải giết chết ngươi ngay lúc này. Nhưng nể tính ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460830/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.