Nhìn thấy đống linh thạch, hai mắt của tất cả những người gần đó sáng lên. Bọn hắn đa số đều là tán tu, sinh sống tu luyện bằng cách săn bắt hung thú. Những lúc xui xẻo, cả tháng cũng chưa chắc tìm được một viên hạ phẩm linh thạch.
Dương Thiên chẳng cần nhìn cũng biết đám người này đang nghỉ gì. Hắn thầm thở ra một hơi, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh:
- Thế nào, có được hay không?
Hà Hiểu vội ôm hết đống linh thạch vào người như sợ Dương Thiên đòi lại, sau đó mới cười to nói:
- Đương nhiên có thể. Nhưng ngươi phải đợi một lát, bây giờ ta sẽ lập tức vẽ bản đồ đường đến Ma Phật Cốc.
Dương Thiên gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nhìn thái độ của những người đằng kia, đoán chừng lát nữa sẽ có kẻ không nhịn được giở trò cướp bóc. Bọn hắn đã tự tìm đường chết, cũng đừng nên trách Dương Thiên độc ác.
Hà Hiểu chỉ là Luyện Khí trung kỳ, chưa có thần thức nên phải tự tay vẽ lại bản đồ theo trí nhớ của hắn trên một tờ giấy. Tốn gần nửa giờ đồng hồ, Hà Hiểu cuối cùng cũng vẽ xong, đưa mảnh giấy cho Dương Thiên. Xem xét một chút, Dương Thiên gật đầu:
- Rất tốt. Giao dịch hoàn tất, tạm biệt.
Dương Thiên cầm lấy mảnh giấy đi ra ngoài, những kẻ ngồi quanh đó bắt đầu rục rịch. Hai người bạn của Hà Hiểu cũng có chút không nhịn được:
- Hà huynh, chúng ta…
Hà Hiểu tức giận quát nhỏ:
- Ngu ngốc.
Hai người kia nghệch mặt ra, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hà Hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460777/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.