Khổng Tước Vương đe dọa xong liền hóa thành một dải sáng ngũ sắc bay đi. Dương Thiên một tay ôm ngực, lui lại phía sau mấy bước thì được Chu Hân Dao đỡ lấy, lo lắng hỏi:
- Ngươi có sao không?
Dương Thiên mỉm cười:
- Chỉ một kiếm mà thôi, ta còn chịu được.
Chu Hân Dao lắc đầu:
- Một kiếm kia quá mạnh, chắc chắn ngươi đã bị thương không nhẹ.
Sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng của mình tất sẽ bị cắn trả, chuyện này tất cả Tu Chân Giả đều biết rõ.
Tình hình của Dương Thiên hiện tại thực sự không được tốt cho lắm. Uy lực của một kiếm kia đang cắn trả, nếu không chữa trị, hắn có nguy cơ bị đánh rớt xuống Kim Đan kỳ. Hắn quay lại nói với Chu Hân Dao:
- Chuyện này để sau hẳn nói, nơi này là lãnh địa của Yêu Tộc, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.
Chu Hân Dao là người hiểu chuyện, nàng biết Dương Thiên nói đúng. Dải lụa màu hồng lập tức cuốn lấy hai người, hóa thành một vệt sáng, rời khỏi Lạc Nhạn Cốc. Chu Hân Dao không trở về Cực Linh Thành mà tìm đến một thành trì nhỏ ở gần đó, thuê một căn phòng rồi đưa Dương Thiên vào trong dưỡng thương.
Dương Thiên ngồi trên giường, hai chân xếp bằng, khí tức cực kỳ hỗn loạn. Có lúc mạnh đến mức khiến Chu Hân Dao cũng phải sợ hãi, lại có lúc trở nên rất yếu ớt, chỉ tương đương với Kim Đan kỳ.
Chu Hân Dao đứng ở một bên trầm tư, nàng đã dùng thần thức kiểm tra thì không phát hiện ra bất kỳ vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460746/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.