Ngồi trong đình nhỏ, Dương Thiên thầm cảm thán nhân sinh kỳ diệu. Chia cách ngàn năm cuối cùng cũng gặp lại, nhưng hắn không dám dùng diện mạo thực sự để đối diện với Nguyệt Hoa. Vì lý do gì Dương Thiên cũng không rõ, có lẽ là do hắn cảm thấy mình có lỗi với nàng.
Dương Thiên còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, một âm thanh êm ái đã truyền vào tai hắn:
- Ta mang trà đến rồi đây.
Quay đầu nhìn lại, Nguyệt Hoa đã mang đến một bình trà nhỏ cùng một cái khay đựng vài loại linh quả. Trên bàn đã có sẵn tách trà, Nguyệt Hoa dịu dàng rót cho mỗi người một tách, mỉm cười nói:
- Ngươi thử một chút đi.
Dương Thiên không nói gì, đưa tay cầm lấy bình trà, mở nắp ra, lấy một cánh của Ngũ Thải Băng Liên bỏ vào tách của mình. Làm xong, hẳn ngẩn đầu lên cười:
- Theo ta biết, loại trà này phải uống như vậy mới đúng.
Nguyệt Hoa thất thần trong giây lát rồi nói:
- Xem ra trà đạo của ngươi rất tính thâm.
- Từng tìm hiểu qua mà thôi.
Nhấp một ngụm trà, Dương Thiên cảm giác tinh thần vô cùng thoải mái. Loại trà này ẩn chứa rất nhiều loại linh dược quý hiếm, có công dụng bồi bổ linh hồn. Tuy tu vị Dương Thiên không khôi phục chút nào, nhưng giới hạn thần thức của hắn đã tăng mạnh, sánh ngang với tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Dương Thiên lúc này lại không để ý đến chuyện đó, hắn tấm tắc khen:
- Trà ngon. Linh Tuyền Thủy, Thiên Niên Nhân Sâm, Thiên Cam Thảo… Tất cả đều là trân bảo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460733/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.