Lão giả không thèm ngẩn đầu lên, hỏi:
- Tên?
- Dương Thiên.
- Tu vị?
- Luyện Khí sơ kỳ.
- Thời gian nhập môn?
- 5 tháng.
Lão giả nhanh chóng ghi chép vào một mảnh giấy, sau đó ngẩn đầu lên nói:
- Ba ngày sau nhớ đến tham dự đúng giờ. Tu vị của ngươi còn thấp, đừng nên quá cố, sau này còn có nhiều cơ hội.
Dương Thiên từ chối cho ý kiến, hắn biết lão giả này là có ý tốt nên cũng không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu rồi bước ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, Hạ Chỉ Nghiên đã đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng:
- Theo ta.
Hạ Chỉ Nghiên nói xong liền đi nhanh về phía khu rừng gần đó. Bỏ lại ánh mắt căm tức của mọi người, Dương Thiên theo Hạ Chỉ Nghiên đi sâu vào rừng. Đến một nơi vắng người, nàng mới dừng lại, nghiêm túc nói:
- Dương Thiên, ta gọi ngươi đến đây là gì chắc ngươi cũng đã biết.
Dương Thiên giả vờ ngại ngùng:
- Chúng ta vừa mới quen biết chưa bao lâu, làm vậy có hơi quá nhanh hay không?
Hạ Chỉ Nghiên ngẩn ra:
- Ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy?
- Không phải ngươi muốn…
- Ta muốn cái gì?
Dương Thiên cứng miệng, loại chuyện này còn cần phải nói rõ ra sao. Nhìn vẻ mặt của hắn, Hạ Chỉ Nghiên cau mày suy nghĩ. Mất một hồi lâu, nàng dường như đã nhận ra điều gì đó, tức giận mắng to:
- Dương Thiên, tên khốn kiếp, ngươi, ngươi đê tiện…
Dương Thiên tỏ vẻ vô tội:
- Từ đầu đến cuối đều là ngươi chủ động, người chịu thiệt là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460724/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.