Tại một cái hạ vị diện, trong một khu rừng rộng lớn, có một đám Tu Chân Giả đang tụ tập gần đó. Một vị lão giả áo xanh tu vị Trúc Cơ Kỳ ngự kiếm phi hành, giọng nói ồm ồm: - Các ngươi đã đến được nơi này chứng tỏ tư chất tu luyện đều không tệ. Tiếp theo đây là thử thách rèn luyện tâm cảnh, nghị lực, trí tuệ và ý chí. Trước mặt là Thực Cốt Sâm Lâm, nhiệm vụ của các ngươi là vào trong đó tìm kiếm Hóa Cốt Thảo và tồn tại ba ngày. Sau ba ngày ta sẽ đến đây kiểm tra, những người còn sống sẽ trở thành Ngoại môn đệ tử. Ai có được Hóa Cốt Thảo sẽ trực tiếp tấn thăng thành Nội môn đệ tử. Những thông tin về Thực Cốt Sâm Lâm ta đã đưa cho các ngươi từ trước. Nhớ kĩ, tuyệt đối không được đi vào Tuyệt Mệnh Sơn Cốc, nếu có chuyện gì xảy ra cũng đừng trách ta không nhắc nhở trước. Đã nghe rõ chưa. Hàng trăm người đồng thanh như một: - Rõ. Lão giả Trúc Cơ kỳ gật đầu: - Tốt lắm. Vậy ta tuyên bố, thử thách chính thức bắt đầu. Lão giả vừa dứt lời, hàng trăm người lập tức quay người, phóng nhanh vào trong rừng rậm. Chậm chân sẽ mất phần, bọn hắn hiểu rõ đạo lý này. Lão giả nhìn thấy cảnh này liền thở dài một hơi, thanh kiếm dưới chân đổi hướng, phóng đên một ngọn núi gần đó. Phía trên đỉnh núi có hai vị lão giả đang ngồi, một người mái tóc màu đỏ, gương mặt cau có. Người còn lại khá mập mạp, mặt cười hiền lành, sau lưng đeo một cái hồ lô. Tu vị của hai người này đều là Trúc Cơ hậu kỳ. Lão giả áo xanh bay lại gần, ngồi xuống một vị trí gần đó, cúi đầu chào: - Hai vị sư huynh. Hai người cùng gật đầu, lão giả mập mạp cười hỏi: - Vương sư đệ, ngươi nói năm nay sẽ có bao nhiêu người vượt qua? Lão giả áo xanh mở cuốn sổ ra: - Năm nay có 178 người có linh căn tham dự. Theo như tỉ lệ của những lần trước, có 20 người vượt qua được đã rất tốt. Nhưng năm nay lại có đôi chút khác biệt. - Khác biệt? Lão giả áo xanh gật đầu: - Lần nảy tham gia tuyển chọn có 5 tên đệ tử có từ tam phẩm linh căn trở lên, thậm chí có một người đạt đến nhị phẩm linh căn. Bọn hắn đều được đặc cách tiến vào Nội môn, nhưng lại cùng nhau xin tiến hành thử thách. Lão giả tóc đỏ lúc này mới mở miệng: - Có chuyện kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ bọn chúng không biết thử thách này cực kỳ nguy hiểm sao? Vị diện này gọi là Phàm Vũ Giới, một cái hạ cấp Tu Chân Giới. Trước đây, Nhân Tộc, Yêu Tộc thế lực ngang bằng, chia đôi quyền thống trị. Ma tộc cùng các chủng tộc khác đều chịu áp bức, chỉ nắm giữ một phần lãnh thổ rất nhỏ. Mãi cho đến khoảng 300 năm trước, dị biến đột nhiên xuất hiện. Tại địa bàn của Nhân Tộc, không gian bắt đầu vặn vẹo, vô số vứt nứt xuất hiện, đem tu sĩ cấp cao giết chết. Nguyên Anh kỳ hoàn toàn bị nó miểu sát, không hề có sức chống cự. Tiếp theo đó, một vứt nứt không gian khổng lồ xuất hiện, từ bên trong rơi ra một vật, đem nơi này đánh thành một vực thẳm cực lớn. Tưởng rằng trời ban dị bảo, rất nhiều tu sĩ Nhân Tộc đã đến đây cầu may nhưng không có ai toàn mạng trở về. Cuối cùng nơi này được đặt tên là Tuyệt Mệnh Sơn Cốc, trở thành cấm khu, không có bất kỳ ai dám đặt chân đến. Từ sau hai sự kiện trên, Nhân Tộc lâm vào thời kỳ suy thoái. Tu sĩ cấp cao chết đi quá nhiều, Yêu Tộc nhân cơ hội đó phát động chiến tranh, đánh cho Nhân Tộc không kịp trở tay. Tam đại môn phái còn sót lại đau khổ chống đỡ, nhưng Yêu Tộc người đông thế mạnh, đến khi trận chiến sắp ngã ngũ thì một vị đại năng xuất hiện. Hắn một tay đem Yêu Tộc cản lại, bắt bọn chúng ký hòa ước, không tiếp tục xâm phạm lãnh thổ Nhân Tộc. Yêu Tộc không cam lòng, nhưng vị kia quá mạnh, bọn hắn cũng chỉ còn cách tuân theo. Hòa ước được ký, Nhân Tộc một lần nữa có được hòa bình, nhưng sao nhiều trận chiến, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, lãnh thổ cũng đã bị Yêu Tộc chiếm gần hết, đành lui về một góc, trở thành một chủng tộc nhỏ. Vị đại năng kia sau khi ra tay dẹp loạn liền chọn lấy một ngọn núi có linh khí nồng đậm nhất, xây dựng cung điện. Bất cứ ai đến gần mà không có lệnh của hắn đều bị giết chết. Vị kia cực kỳ ít xuất hiện, nghe nói cứ 50 năm hắn sẽ lại xuống núi một lần, tham gia một sự kiện nào đó của các chủng tộc rồi biến mất. Không ai biết lý do vì sao hắn lại có hành động kỳ lạ như vậy. Ngoài những lần đó ra, kể cả những tu sĩ đứng đầu tam đại môn phái tìm đến cũng bị hắn đánh trọng thương đuổi về. Lão giả tóc đỏ hỏi như vậy, vì nơi môn phái bọn hắn tổ chức thử thách chính là Thực Cốt Sâm Lâm, bên trong không những có rất nhiều yêu thú hùng mạnh mà còn có mê chướng khiến người ta lạc đường. Lỡ như đi đến Tuyệt Mệnh Sơn Cốc, vậy thì chia buồn, mạng ngươi xem như đã hết. Nghe lão giả tóc đỏ hỏi, lão giả áo xanh lắc đầu: - Chuyện này ta cũng không rõ. Dường như bọn hắn đang muốn gây ấn tượng trước một nữ đệ tử nào đó. Nghe câu trả lời này, hai ngươi kia có chút dở gHFLAQe khóc dở cười. Thân là Tu Chân Giả, tăng tiến tu vị mới là quan trọng nhất, đợi đến lúc tu vị của ngươi đạt đến cảnh giới nhất định, còn sợ thiếu nữ nhân sao? Bọn hắn nghĩ vậy nhưng cũng không có lời trách móc nào. Năm người này chưa từng trải, bị nữ sắc mê luyến cũng là bình thường, chỉ không biết sau thử thách này còn có bao nhiều người sống sót. Nhân tài như vậy, chết đi thì thật uổng phí. Lão giả mập mạp đưa hồ lô lên miệng uống xuống một hơi: - Vạn sự tùy duyên đi. … Tại đáy Tuyệt Vọng Sơn Cốc, Dương Thiên hai mắt mở to, nhìn lên khoảng không tối đen như mực: - Ta còn sống sao? Đáp lại câu hỏi của hắn là giọng nói vui mừng của Nhược Hy: - Dương Thiên, ngươi đã tỉnh lại. Nghe được âm thanh của Nhược Hy, tảng đá trong lòng Dương Thiên cũng hạ xuống: - Đều còn sống, còn sống là tốt rồi. - Cũng không hẳn. Dương Thiên, ngươi nhất định phải nhớ kỹ những lời ta nói, ta không còn nhiều thời gian nữa nên chỉ có thể nói một lần thôi. Dương Thiên hoảng hốt, vội hỏi: - Nhược Hy, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là thương thế quá nặng? Nhược Hy lắc đầu: - Chỉ là tinh lực tiêu hao hết, cần ngủ say một thời gian dài để khôi phục. - Tinh lực tiêu hao, tại sao… - Dương Thiên, ngươi yên lặng một chút, nghe kĩ những gì ta sắp nói. Dương Thiên khựng lại, lòng hắn đang nóng như lửa đốt, lỡ như Nhược Hy có chuyện gì… Nhưng cuối cùng hắn cũng quyết định yên lặng, chuyện Nhược Hy sắp nói chắc chắn rất quan trọng. Nhược Hy dùng giọng nói có chút suy yếu: - Vết thương của ngươi quá nặng, ta hao tốn rất nhiều công sức mới tạm thời áp chế được. Nhưng Tiên Thể và Tiên Hồn của ngươi đều đã tan vỡ, vì vậy… Dương Thiên bình thản đáp: - Ngươi muốn nói tu vị của ta đã mất hết, phải tu luyện lại từ đầu. Không vấn đề gì, ta đã từng một lần tiến vào luân hồi. So với lần đó, chuyện này không tính là gì. Nhược Hy cười nhẹ: - Cũng không đến mức đó. Chúng ta là Chân Tiên, trừ khi cố ý, nếu không sao có thể đánh mất tu vị. Chỉ là, ngươi mất đi Tiên Thể cùng Tiên Hồn, không thể vận dụng sức mạnh của mình. Thân thể hiện tại của ngươi là do ta dùng chút sức lực còn sót lại ngưng tụ thành, ngươi hiện tại cũng chỉ là một tia ý thức điều khiển thân thể. - Tiên Thể cùng Tiên Hồn đã vỡ nát của ngươi đã được ta thu lại, phong ấn trong một không gian, đặt trong cơ thể ngươi. Ta lưu lại một hạt Sinh Mệnh Bản Nguyên, chỉ cần ngươi hấp thu các loại thảo dược trị thương hoặc các loại linh lực có năng lực tương tự, hạt Sinh Mệnh Bản Nguyên này sẽ chuyển hóa chúng thành Sinh Mệnh Lực, đem vết thương của ngươi chữa trị. Theo vết thương khôi phục, tu vị của ngươi cũng dần khôi phục lại. - Phải rồi, trước khi chúng ta theo vết nứt không gian rơi xuống đây, ta đã kịp thời lưu lại vài thứ, chắc chắn sẽ có tác dụng không nhỏ đối với ngươi. Dương Thiên nghi hoặc: - Là thứ gì? - Một món thượng phẩm Tiên Bảo hình dạng kỳ lạ, một con Bách Biến Thần Sư chưa trưởng thành đang ngủ say cùng ba cái Sinh Mệnh Thế Thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]