Khi Dương Thiên tìm thấy Thanh Vũ, nàng đang ngồi trên một chiếc xe khách. Trên xe khá ít người, chủ yếu là chở các vật dụng khác nhau. Thanh Vũ lựa chọn một góc cuối xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Dương Thiên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh nàng, mãi đến khi hắn thở ra một hơi nàng mới cảm nhận được. Hai mắt lập tức mở to quay lại nhìn hắn, b2bqkxL tay phải thủ thế, tùy thời đều có thể phát động công kích. Dương Thiên bật cười:
- Là ta, ngươi không cần cẩn thận như vậy a.
Nhận ra người đến là Dương Thiên, Thanh Vũ liền hạ tay xuống, bình thản nói:
- Là thói quen trước kia, không bỏ được.
- Ngươi không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của ta?
Thanh Vũ vẫn lạnh nhạt:
- Chiếc vòng tay kia không phải phàm vật. Ta đoán ngươi có lưu lại ấn ký trên đó.
Cảm thấy có gì đó không ổn từ thái độ của Thanh Vũ, Dương Thiên liền hỏi:
- Thanh Vũ, mau nói cho ta biết, có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không?
Thanh Vũ hai mắt ráo hoảng, vội phủ nhận:
- Không có, ta vẫn bình thường.
- Đừng nói dối. Thanh Vũ, ta biết ngươi rất mạnh mẽ. Nhưng bây giờ đã có ta ở đây thay ngươi che mưa chắn gió. Có chuyện gì hãy nói ra hết đi, không cần phải cố gắng chịu đưng một mình.
Thanh Vũ hai mắt rưng rưng, ngã đầu vào lòng hắn, kể lại mọi chuyện. Quê hương của nàng nằm ở một quốc gia nhỏ tại Châu Âu. Tư sau khi tham gia vào Thiên Sát, đây là lần đầu tiên nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460692/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.