Bị Dược Lăng phát hiện, Dương Thiên lập tức phủ nhận:
- Dược Lăng, kế hoạch là do ngươi nghỉ ra. Từ đầu đến cuối ta chỉ làm theo, nếu có gì đó không đúng thì đều là do ngươi mới phải.
Dược Lăng cứng miệng, Dương Thiên nói hoàn toàn không sai, nhưng nàng vẫn cảm thấy có điểm gì đó không đúng a.
Lại một tiếng nổ to cắt đứt dòng suy nghĩ của Dược Lăng, nàng vội vàng nói hai chữ: “theo sát ta” rồi hướng vào bụi cỏ gần đó phóng đi. Dương Thiên không nói tiếng nào, lặng lẽ lướt theo phía sau.
Nơi này là một cánh đồng khá lớn ngay bên cạnh có một khu rừng. Vị trí chiến trường hẳn là nằm ở khu rừng bên kia. Dược Lăng một tay giữ máy ảnh ở cổ, tay còn lại không ngừng đẩy các nhánh cỏ ra hai bên, chạy thẳng về phía trước. Hai người một trước một sau băng qua cánh đồng.
Khi chỉ còn lại một đoạn nhỏ nữa, Dương Thiên đột nhiên nắm lấy tay Dược Lăng, kéo nàng về phía mình rồi ngã xuống đất. Dược Lăng còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một bóng đen đã xuất hiện trong tầm mắt nàng. Cái bóng to dần, hiện nguyên hình thành một chiếc máy bay đang bốc cháy dữ dội, từ trên cao rơi xuống.
Dược Lăng hoảng sợ, ôm chặt lấy Dương Thiên, cúi đầu vào ngực hắn hét to. Dương Thiên khóe miệng nhếch lên, im lặng tận hưởng. Cảm giác này thực sự rất thoải mái.
Một tiếng nổ khổng lồ vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Cột lửa bốc cao, từng mảnh kim loại bốc cháy văng tung tóe khắp nơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460682/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.