Dược Lăng cũng không vội nắm lấy tay Dương Thiên mà nhìn hắn với ánh mắt dè chừng:
- Ngươi muốn làm gì?
- Đương nhiên là đưa ngươi đi.
- Ta vẫn bình thường, có thể tự bước đi được, không cần ngươi đỡ a.
Nói xong, Dược Lăng lách người qua chỗ Dương Thiên, theo hướng cửa máy bay bước đi. Dương Thiên không ngăn cản mà chỉ im lặng đi theo phía sau, hắn biết sớm muộn gì nàng cũng phải nhờ đến sự trợ giúp của hắn.
5 phút sau, Dược Lăng đứng trước cửa trạm tiếp nguyên liệu, phẫn nộ nhìn Dương Thiên:
- Ngươi đã đem xe cất ở nơi nào?
Dương Thiên tỏ vẻ khó hiểu:
- Xe nào?
Dược Lặng thiếu chút nữa là sẽ bùng nổ:
- Đương nhiên là xe của bọn cướp và những công nhân ở đây. Không có xe, chúng ta lấy gì để trờ về.
Dương Thiên vỗ tay lên trán, dường như nhớ ra điều gì đó:
- Ngươi nói ta mới nhớ, toàn bộ xe lại có thể sử dụng được, ta đều đã đưa cho những con tin kia để họ trở về. Những chiếc còn lại đều đã bị phá hủy hoặc hư hỏng trong quá trình bắt cướp. Cho nên…
Dược Lăng bình tĩnh trở lại, trên mặt vẽ nên nụ cười khó hiểu:
- Cho nên hiện tại không còn chiếc xe nào có thể sử dụng.
Dương Thiên cảm nhận có mùi nguy hiểm, cảnh giác đáp:
- Chính là ý này.
- Dương Thiên, ngươi cố ý đúng không?
Chuyện này đúng là hắn cố ý làm, bất quá đánh chết Dương Thiên cũng sẽ không thừa nhận.
- Đây cũng không phải lỗi của ta a. Chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460618/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.