Đỗ Hùng gương mặt khinh bỉ:
- Chỉ là một tên phá gia chi tử mà thôi, có được chút tiền thì ngon lắm sao? Sớm muộn gì cũng bị người khác lừa hết.
Hắn xuất thân từ một gia đình nghèo khó, hàng ngày lang thang đầu đường xó chợ kiếm ăn. Được như ngày hôm này hoàn toàn là nhờ vào lừa đảo người khác. Lão già trước mặt cũng là một trong những khách hàng, thuê hắn để cùng nhau trục lợi. Vì vậy, hắn luôn có ác cảm với đám thiếu gia nhà giàu tiêu tiền như rác.
Lão cá trê khó hiểu:
- Hùng lão đệ, ngươi có vẻ không được vui?
- Ta hơi khó chịu với lời nói của thằng nhóc kia, nhưng ngẫm lại lừa được của hắn thêm 500 ngàn USD lại cảm thấy thật sảng khoái. Đến, chúng ta cùng uống đi. Thêm vài chục lần thế này, toàn bộ khoản nợ của ta cũng sẽ được thanh toán hết.
Lão cá trê ban đầu vốn là một thương nhân chân chính. Gần đây bị bạn bè dụ dỗ, dính vào trò chơi chứng khoán, vay rất nhiều tiền để tham gia. Chứng khoán tụt giảm, đống cổ phiếu kia bây giờ không khác gì một mớ giấy lộn. Lão cá trê mới đành cắn răng mời Đỗ Hùng đến đây, tìm cách lừa đảo khách hàng, trang trả nợ nần. Vừa bắt đầu đã lừa được một khách hàng lớn như Dương Thiên, lão cá trê thậm chí có ý định hợp tác lâu dài với Đỗ Hùng.
Hai người rót đầy ly rượu, chưa kịp nâng ly thì đã nghe tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoài, lão cá trê vội nói:
- Hùng lão đệ, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460576/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.