Dương Thiên xuất hiện, từ trên không đáp xuống đất, nhìn ba người đã chết trên mặt đất. Mặc dù đoán được chuyện sẽ xảy ra nhưng việc cả ba người đều chết nằm ngoài dự liệu của hắn. Câu nói kia của hắn không phải để khuyên bọn họ đừng nhằm vào hắn mà là muốn chính bọn hắn đừng vì tham làm mà hãm hại lẫn nhau. Đáng tiếc, chẳng người nào hiểu được hàm ý đó.
Búng ra một ngọn lửa, xác ba người nhanh chóng biến thành tro bụi. Nguyên nhân của cảnh tượng thê lương này là do lòng tham của chính bọn họ, có điều cũng có một phần là do lỗi của Dương Thiên. Hắn chưa ý thức được sự quý giá của linh thạch. Sau này phải cẩn thận hơn a.
Rời đi, Dương Thiên theo hướng ba người chỉ dẫn một đường phi hành. Một tháng của tiểu tu sĩ, Dương Thiên chỉ tốn khoảng một phút. Nhìn thấy tòa thành hùng vĩ trước mắt, phía trên treo một bảng vàng có khắc 3 chữ rực rỡ: “Thiên An thành”, Dương Thiên mới hạ xuống.
Trước cổng thành có hai tên lính gác canh giữ, khung cảnh rất giống với những bộ phim kiếm hiệp cổ trang. Để tránh phiền phức không cần thiết, Dương Thiên giả làm một người dân thường đi vào thành. Vừa chuẩn bị đi vào trong, Dương Thiên đã bị lính canh cản lại.
- Khoan đã. Ta nhìn ngươi rất lạ mắt.
Dương Thiên giả vờ ngây thơ:
- Vị đại nhân này, ta là lần đầu tiên đến đây.
- Có giấy thông hành hay không?
- Cần có giấy thông hành mới được vào hay sao?
- Đúng vậy, gần đây thành chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460534/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.