Không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại nàng. Dương Thiên quả thực không nghe thấy, nếu hắn nghe thấy, đám người kia đã sớm chết từ lúc bọn hắn bước vào đây chứ đừng nói là có cơ hội sỉ nhục Lăng Nhã Kỳ.
Nguyên nhân đều là do Sở Vũ, hắn bấm chuông liên tục khiến Dương Thiên khó chịu, liền dựng lên một kết giới cách âm sau đó ngủ ngon lành.
Nam nhân thấy Lăng Nhã Kỳ bị ép đến góc tường, vui vẻ tiếng lại:
- Ngươi tiếp tục la đi, la càng to ta càng thích. Hắn sẽ không đến cứu ngươi đâu. Ta mang theo nhiều người như vậy, đoán chừng hắn đã sớm biết, chỉ là quá sợ hãi không dám ra mà thôi. Chỉ là một kẻ hèn nhát, đáng để ngươi hi vọng sao?
Lăng Nhã Kỳ tức giận chỉ tay vào mặt nam nhân kia:
- Ngươi im miệng, hắn so với ngươi ưu tú hơn vô số lần. Đom đóm thì đừng cố so sánh với ánh trăng. Ngươi không xứng.
Bị Lăng Nhã Kỳ khinh thường, nam nhân vẻ mặt âm trầm:
- Lát nữa ta sẽ lôi hắn ra đây, đạp hắn dưới chân. Đến lúc đó xem ngươi sẽ nói gì, ta rất chờ mong a. Bắt nàng lại.
Dứt lời, đám người liền lao vào định khống chế Lăng Nhã Kỳ. Khi tên đầu tiên gần chạm đến nàng, chiếc vòng đang đeo trên tay Lăng Nhã Kỳ phát ra một màn sáng. Năm, sáu người gần nhất bị màn sáng va phải, cả người bay ngược về phía sau, miệng trào máu tươi. Màn sáng chỉ lóe lên trong chốc lát rồi biến mất, để lại những người vẫn còn đang ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460516/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.