Dương Thiên lười biếng đứng dậy:
- Ngươi có muốn ra xem không?
Lăng Nhã Kỳ ngáp dài:
- Không cần, ta đi ngủ trước. Ta cảnh cáo ngươi, không được có bất kỳ ý đồ gì với ta.
Nàng ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại tin tưởng Dương Thiên, nếu không cũng sẽ không đồng ý ở cùng phòng với hắn. Dương Thiên đành một mình bước ra ngoài. Mở cửa phòng ra, một loạt âm thanh đấm đá nhanh chóng truyền đến tai hắn:
- A, đánh mạnh như vậy, tên kia không biết còn sống hay không?
Theo âm thanh bước vào phòng bên cạnh, Dương Thiên nhìn thấy một thanh niên bị hai người nắm tay nâng lên, một người đang đứng trước mặt không ngừng đấm đá, chửi mắng:
- Khốn kiếp, ngươi nghĩ mình là ai mà dám cùng ta tranh giành nữ nhân. Dám phá hỏng chuyện tốt của ta, lão tử đánh chết ngươi.
Từng tiếng bốp liên tục vang lên, thanh niên kia đã sớm bất tỉnh, cả người hắn tràn đầy máu me. Dương Thiên hơi nhíu mày, hắn có cảm giác quen biết người kia, chỉ là nhất thời không nhớ ra được.
- Dừng tay.
Nghe được âm thanh phát ra, nam nhân liền dừng tay lại, cảnh giác hỏi:
- Ngươi là ai?
Dương Thiên nhún vai:
- Chuyện đó ngươi không cần biết. Ta đang ở phòng bên cạnh, các ngươi làm ồn khiến ta không ngủ được nên phải qua xem. Đánh người cũng phải nhớ đóng cửa lại a.
Nam nhân nghe Dương Thiên nói mình ở phòng bên cạnh liền biết người này địa vị không tầm thường. Có thể ở trong phòng tổng thống, có người nào mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460514/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.