Chương trước
Chương sau
Âm thanh đột nhiên vang lên làm cả đám người giật mình. Khi nhìn thấy người đến là Dương Thiên, Rain lập tức chạy nhanh ra phía sau đám người A Cửu. Cảm giác được sự an toàn, hắn mới dám lên tiếng:
- Người tìm ra bọn ta bằng cách nào?
- Ta đi bộ theo a. Ngươi xem, quanh đây ngoài xe của ngươi làm gì có chiếc xe nào khác.
Biết Dương Thiên giả vờ ngốc, Rain càng cảm thấy bất an:
- Ngươi lại đến tìm ta để làm gì. Ngươi đã đánh ta bị thương nặng như vậy còn chưa đủ hay sao?
- A, ta chỉ là đi ngang qua. Nghe có người nói muốn giết ta nên dừng lại để gặp mặt mà thôi.
- Cái này…
Cả đám người ngẩn ra, bọn hắn đều cho rằng Dương Thiên là Trúc Cơ kỳ tu sĩ. Nơi này đã là một tỉnh khác, bọn hắn cũng không tin Dương Thiên có thể tìm đến được. Nếu sự thật đúng như Dương Thiên nói, gc0f5lt đây là xui xẻo đến mức nào mới có thể gặp phải. Tình cờ dừng xe tại chỗ này mắng hắn, tình cờ hắn đi ngang qua, tình cờ nghe được. Bao nhiêu cái tình cờ cùng xảy ra dẫn đến tình huống hiện tại.
A Cửu thờ dài, hắn cũng không thực sự ngây thơ mà cho là Dương Thiên nói thật. Dương Thiên đã sớm nói là sẽ đến tìm Rain, chắc hẳn trên người hắn đã bị để lại ám hiệu truy tung rồi.
Bước đến trước mặt Dương Thiên, A Cửu cố giữ không cho thân thể run rẩy. Đối mặt với hắn, A Cửu cảm giác áp lực như một quả núi đè nặng. Đây là trong tình trạng Dương Thiên không sử dụng bất kỳ áp lực gì, chỉ là cảm nhận cá nhân của A Cửu mà thôi.
- Huynh đệ, chuyện khi nãy là do thiếu gia của bọn ta sai. Ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi. Hắn là người của gia tộc Roll, ngươi không nên làm quá mức.
Câu đầu là xin lỗi, câu sau là uy hiếp. Dương Thiên cũng chẳng bận tâm, hắn không biết gia tộc Roll là gia tộc gì, cũng không có hứng thú biết.
- Chuyện đó thì có liên quan gì đến ta. Nếu có một người muốn giết chết ngươi, ngươi sẽ tha cho hắn sao?
Trong lòng A Cửu thầm mắng Rain không ngớt lời, chỉ tại tên kia không biết giữ mồm giữ miệng. Hắn quên mất chính hắn mới là người đầu tiên đòi giết chết Dương Thiên. Bằng không tên này cũng không rảnh mà tìm đến đây. Hắn còn đang có một cuộc hẹn với đại minh tinh Lăng Nhã Kỳ a.
Chợt nhớ đến số 5 đang vui vẻ với Lăng Nhã Kỳ, Dương Thiên quyết định kết thúc nhanh chuyện này. Không thể để chỗ tốt cho số 5 được.
- Việc này là do thiếu gia của bọn ta lỡ lời mà thôi. Ta sẽ báo lại với gia tộc bồi thường cho ngươi.
Dương Thiên mỉm cười:
- Không cần nhiều lời như vậy, ta đã đến đây, đương nhiên sẽ không có ý định tha cho các ngươi. Yên tâm, ta cũng không phải kẻ hiếu sát. Chỉ có ngươi và hắn muốn giết ta nên ta sẽ tha mạng cho những người còn lại.
Dương Thiên nói xong, đưa tay lên búng nhẹ một cái. Nữ nhân cùng những người còn lại đều ngã lăn ra đất bất tỉnh. A Cửu thấy tình hình không ổn vội lùi lại phía sau, nắm lấy Rain rồi quay đầu bỏ chạy. Hắn nhớ tới mệnh lệnh của gia chủ, bằng mọi giá phải bảo vệ an toàn cho Rain. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bọn hắn hoàn toàn không có hi vọng chiến thắng.
- Ai, cố gắng vô ích. Nếu các ngươi có thể chạy thoát, ta sẽ đâm đầu vào gối mà tự sát mất.
Một tia sáng từ trong người Dương Thiên bắn ra, A Cửu đang chạy liền hét lên một tiếng rồi ngã xuống. Rain cũng bị ngã đau, cả người nằm trên mặt đất, lắp bắp nói:
- Tha mạng cho ta. Ta cái gì cũng không biết. Ta lập tức trở về nước, không bao giờ quay lại đây nữa.
- Khi nãy không phải ngươi nói sau khi trở về sẽ cho người đến tìm ta sao. Lời đã nói ra không thể sửa lại a, kiếp sau nên học cách sống an phận một chút.
Ánh mắt của Rain sắc lại, hung dữ nhìn Dương Thiên:
- Đều là do ngươi ép ta, chúng ta cùng xuống địa ngục đi.
Nói xong, khí thế trên ngươi của hắn bạo phát. Luyện Khí sơ kỳ, Luyện Khí trung kỳ…Thẳng đến Trúc Cơ trung kỳ mới dừng lại.
Dương Thiên trông thấy một màn trước mắt, cũng hơi bất ngờ:
- Có kẻ phong ấn tu vị của ngươi. Không đúng, luồng lực lượng này vốn không thuộc về ngươi. Có người hi sinh toàn bộ tu vị, phong ấn lực lượng này vào cơ thể ngươi.
- Không sai, là cha ta trước khi chết phong ấn toàn bộ tu vị của người vào cơ thể ta.
Dương Thiên lắc đầu:
- Ngu ngốc, làm như vậy tu vị của ngươi cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở Trúc Cơ trung kỳ mà thôi. Hơn nữa, ngươi tự ý giải khai phong ấn, sẽ sớm bạo thể mà chết.
Hai mắt của Rain đỏ lên, hắn đã sớm biết được hậu quả. Phẫn nộ nhìn Dương Thiên:
- Tất cả đều là do ngươi ép ta. Nếu không phải vì ngươi ta cũng không bị ép đến mức này. Bây giờ ta đã là Trúc Cơ trung kỳ tu sĩ, ngươi có thể chết được rồi.
Rain chưa từng tu tập qua bất kỳ pháp thuật nào, chỉ có thể bằng vào lực lượng mà trực tiếp lao tới. Dương Thiên dễ dàng né qua một bên, lắc đầu:
- Đối với một kẻ sắp chết, ta không có hứng thú ra tay. Để ta tiễn ngươi đi nhanh một chút vậy.
Từ trong tay Dương Thiên bắn ra một luồng khí màu vàng. Đây là linh lực tinh khiết, đối với tu sĩ bình thường có thể nói là vật đại bổ. Chỉ cần có được, luyện hóa trong thời gian ngắn có thể tăng cao tu vị. Nhưng đối với Rain mà nói thì nó không khác gì độc dược cực mạnh. Thân thể hắn đã sắp chịu đựng không nổi, đứng bên bờ vực tan vỡ rồi. Dương Thiên thêm vào một đạo linh lực tinh khiết như vậy, hắn có thể hấp thu sao?
Câu trả lời đương nhiên là phủ định. Đây là đạo lý ăn nhiều mà không tiêu hóa được tất nhiên sẽ phản tác dụng.
Luồng linh lực màu vàng bắn vào trong cơ thể Rain, mọi cử động của hắn đột nhiên dừng lại. Cả người như một khối thịt rớt xuống mặt đất. Hai mắt hắn trợn trắng lên, da dẻ bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Vết nứt ngày càng lan rộng bao phủ lấy thân thể. Trông giống như một mảnh đất khô cằn bị hạn hán lâu dài.
Rain bắt đầu hối hận, hắn hối hận vì đã đến đây, hối hận vì đã đến gặp Dương Thiên để mua lại vé, hối hận vì đã có ý nghĩ trả thù, hối hận…
Đáng tiếc, nếu trên đời này làm sai có thể làm lại thì đã không có nhiều người phải chết như vậy.
Một tiếng nổ to vang lên, chỉ thấy máu thịt văng khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không có một giọt máu nào chạm vào người Dương Thiên. Để tránh có người phát hiện ra linh lực bạo động, Dương Thiên đã sớm dựng lên một kết giới cách âm. Trên tay Dương Thiên xuất hiện một hỏa cầu nhỏ. Hỏa cầu từ tay hắn bay lên không trung, càng lên cao kích thước càng lớn hơn.
Đến khi kích thước hỏa cầu to bằng một cái bình chứa nước nóng, hỏa cầu trừ trên không trung rơi xuống. Mọi khu vực bên trong kết giới lập tức chìm trong biển lửa. Ngọn lửa mạnh mẽ lại vụt tắt trong khoảnh khắc, để lại một cái hố màu đen. Dương Thiên giải trừ kết giới, bước lại chỗ những người còn đang hôn mê. Tuy hắn không muốn giết bọn họ nhưng xóa ký ức là điều cần thiết.
Những người này tu vị khá thấp, phần lớn chỉ là Luyện Khí sơ kỳ, nữ nhân thậm chí còn đang trong giai đoạn dẫn khí nhập thể. Đối với tu sĩ cao cấp, xóa ký ức của những người này rất dễ dàng.
Xóa ký ức toàn bộ đám người xong, Dương Thiên cũng vội vả rời đi. Hắn biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Trúc Cơ kỳ tu sĩ đều là thành viên trung tâm trong mỗi đại gia tộc. Một người chắc chắn có thể đạt đến Trúc Cơ trung kỳ cũng có thể coi là Trúc Cơ kỳ tu sĩ.
Hắn giết một người như vậy, đại gia tộc kia chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy. Xung đột diễn ra ngay trước cửa rạp hát, khi đó có rất nhiều người trông thấy, thậm chí có người chụp hình lại. Điều tra ra Dương Thiên là điều không khó.
Dương Thiên lúc đầu cũng không chú ý đến lực lượng bị phong ấn trong cơ thể thanh niên kia. Nhưng dù biết hắn vẫn sẽ không ngần ngại mà ra tay, hắn chưa bao giờ tha cho kẻ có ý đồ muốn giết mình. Dương Thiên không sợ gia tộc kia, hắn chỉ không muốn dính vào phiền phức mà thôi. Gần đây có khá nhiều chuyện xảy ra, từ Vu tộc đến Lý Tưởng, Dương Thiên muốn giành thời gian để thực hiện ước mơ hơn a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.