Lưu mẫu lúc này đang nắm chặt lấy tay Lưu Ly, khuôn mặt lo lắng nhìn Dược Nam:
- Bác sĩ, ngươi nói xem Dương Thiên có thể chữa khỏi cho lão Lưu hay không.
Dược Nam gật đầu chắc chắn:
- Với y học thế giới hiện tại, căn bệnh đến mức này đã không còn biện pháp cứu chữa. Nhưng Dương Thiên luôn tạo ra kỳ tích, ta tin hắn sẽ làm được.
Cửa phòng mở ra, ba người nín thở chờ đợi. Dương Thiên bước ra, trông thấy gương mặt đầy tính hình sự của ba người liền bật cười:
- Các ngươi đang làm gì vậy, đây là bệnh viện chứ không phải cục cảnh sát a.
Hai mẹ còn Lưu Ly vội vàng chạy đến:
- Dương Thiên, tình hình thế nào rồi, cha của ta có qua khỏi hay không.
- Còn phải hỏi sao, Dương Thiên ta là ai cơ chứ. Ta đã ra tay thì chỉ có thể…
Không đợi Dương Thiên nói hết câu, hai người đã mặc kệ hắn mà lao vào phòng bệnh. Dương Thiên nghệch mặt ra, quay sang Dược Nam:
- Ngươi xem, đây có thể gọi là ăn cháo đá bát hay không.
Hắn mất công chạy đến đây cứu chữa cho cha nàng, vậy mà một câu nói của hắn nàng cũng không thèm nghe cho hết. Thực sự quá khinh người mà. Dược Nam nhìn dáng vẻ đáng thương của Dương Thiên, không hiểu tại sao lại cảm thấy rất thoải mái. Hắn giả vờ cảm thông, bước đến vỗ vai Dương Thiên:
- Không sao. Ta tin họ sẽ không quên ơn ngươi. Chỉ là vui mừng quá nên tạm thời không chú ý mà thôi.
Nghe vậy, Dương Thiên cũng được an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460503/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.