- Ta không sợ, có ngươi bảo vệ ta. Ai dám ăn hiếp ta cơ chứ.
Câu nói của Diệp Linh làm Dương Thiên hơi khó hiểu. Hắn gHFLAQe cảm thấy câu nói này có ẩn ý gì đó, nhưng cụ thể lại không thể nghĩ ra được.
- Tốt, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Diệp Linh trở lại phòng đế lấy valy hành lý của nàng. Đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có tiền mặt là đã mất sạch. Nàng cũng không để tâm, làm vẻ mặt đáng yêu nhìn Dương Thiên:
- Dương Thiên, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Vẻ mặt kỳ lạ này của Diệp Linh khiến Dương Thiên cảnh giác. Tuy vẻ mặt nàng rất đáng yêu, Dương Thiên cũng rất thích. Nhưng chín trên mười lần Diệp Linh làm vẻ mặt này đều sẽ không có ý gì tốt.
- Ngươi có gì mau nói. Nếu có thể làm được ta sẽ không từ chối.
Dương Thiên quyết định thỏa hiệp, dù sao sức đề kháng của hắn với những tình huống như vậy vẫn còn khá thấp.
- Ngươi có tiền mặt ở đây hay không?
- Không nhiều lắm, chỉ có khoảng mấy chục vạn thôi.
Diệp Linh trợn mắt, cái gì mà không nhiều lắm, lương một công nhân viên chức bình thường một tháng cũng chỉ 3000 đến 5000 mà thôi.
- Vậy ngươi có thể cho ta mượn tạm hay không?
Cảm thấy vấn đề chính là ở chỗ này, Dương Thiên lập tức cảnh giác:
- Ngươi mượn để làm gi. Bây giờ ta đưa ngươi trở về khách sạn của cha ngươi, chỉ cần ngươi gọi điện cho hắn, tiền sẽ được chuyển đến tài khoản của ngươi ngay.
Diệp Linh nắm lấy một cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460501/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.