Lý Tưởng mở cửa bước vào, bên trong là một đống đổ nát, đất đá văng khắp nơi, lộ ra những bức tường làm bằng kim loại. Đây mới là hình dạng thực sự của căn cứ này. Không nhìn thấy bóng dáng của Dương Thiên, Lý Tưởng bắt đầu cười như điên:
- Ha ha, không phải đám Tu Chân giả các ngươi vẫn luôn cao cao tại thượng, xem bọn ta như giun dế hay sao. Không phải đến cuối cùng vẫn chết trong tay ta sao. Ngươi cũng nên cảm ơn ta đã cho ngươi được chết chung với nữ nhân của mình. Còn Tần Tuyết ta sẽ thay ngươi chăm sóc. Nàng không nghe lời, ta sẽ từ từ dạy dỗ.
Nhìn Lý Tưởng cười điên cuồng như vậy, đám lính xung quanh chỉ biết lắc đầu. Đúng lúc nay, từ phía trên vang lên một âm thanh:
- Ta nghĩ như vậy không ổn, một kẻ sắp chết như ngươi không hợp với nàng đâu. Hơn nữa, ngươi lấy tư cách gì mà dạy dỗ nàng.
Thanh âm bình thản, nghe khá vui vẻ nhưng đến tai Lý Tưởng lại không khác gì tiếng ác quỷ gọi hồn.
- Dương Thiên?
- Là ta.
Đám lính lập tức phản ứng lại, bao vây lấy Lý Tưởng vào giữa, giơ cao súng cảnh giác. Dương Thiên từ trên không đáp xuống, mỉm cười:
- Rất ngạc nhiên sao?
- Ngươi không chết?
Dương Thiên vẫy tay một cái, từ trong người hắn rơi ra một khẩu súng lớn được thiết kế với hình dạng kỳ lạ. Khi nãy hắn thấy loại súng này nhìn khá lạ mắt nên tiện tay lấy một khẩu để chơi. Cầm khẩu súng ngó qua ngó lại, Dương Thiên nhìn Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460498/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.