Chương trước
Chương sau
Dương Thiên bước xuống cầu thang trong sự cổ vũ của Mộc Vũ Hàm. Dấu vết vẫn còn khá mới, xem tra được đào chưa bao lâu. Trên tường được sơn phết những vệt màu đỏ như vết máu. Thỉnh thoảng có những bộ xương hay một bộ quần áo màu trắng đột nhiên xuất hiện. Dương Thiên vừa đi vừa ngáp, nếu có thời gian, hắn muốn chỉ cho ban tổ chức ma quỷ thực sự là như thế nào.
Cuối cầu thang là một căn phòng chất đầy những chiếc hộp đủ loại màu sắc. Dương Thiên lấy đại hai cái rồi dự định bỏ lên. Như một thói quen, thần thức của Dương Thiên đảo qua căn phòng một lần, vô tình phát hiện một cái đường hầm dẫn đến chỗ khác. Hắn cũng không quá để ý, có lẽ là do ban tổ chức thiết kế thêm mà thôi.
Vừa bước ra khỏi hang động, Mộc Vũ Hàm đã chạy lại hỏi thăm:
- Ngươi có bị làm sao không?
Dương Thiên bật cười:
- Những thứ kia chỉ là do người khác tạo ra để hù dọa những kẻ nhút nhát mà thôi, sao có thể làm gì được ta.
- Ý ngươi nói là ta nhút nhát sao?
- Ặc, ta không phải có ý đó, ngươi đừng hiểu lầm.
- Hừ, ngươi dám có ý đó sao. Mau đi thôi.
Đưa hai cái hộp cho người đang cầm biển hướng dẫn, Dương Thiên cùng Mộc Vũ Hàm nhận được một cái bản đồ nhỏ cùng một cái đèn pin. Bây giờ bọn hắn sẽ đi một vòng quanh núi theo con đường đã định sẵn trong bản đồ. Mộc Vũ Hàm biết mình chuẩn bị phải đi một con đường còn dài hơn khi nãy không khỏi run lên. Dương Thiên vội trấn an nàng:
- Đừng lo, có ta ở đây. Ngươi chỉ cần ôm chặt ta như khi nãy là được.
Nhắc tới việc lúc nãy Mộc Vũ Hàm lại càng xấu hổ hơn, nhưng lúc đó thân thể của nàng lại không chịu nghe lời.
- Không được, bây giờ ngươi phải cõng ta đi qua đó.
- Tốt a.
Dương Thiên đồng ý mà không do dự chút nào, có ngu mới từ chối. Mộc Vũ Hàm cũng không lập tức để Dương Thiên cõng mà chờ khi đã đi đến một đoạn vắng người. Cảm nhận một khối mềm mại trên lưng, Dương Thiên vui vẻ tận hưởng. Mộc Vũ Hàm gắt nhẹ:
- Ngươi còn không mau đi.
- Đúng, đúng. Lập tức đi ngay.
Dọc đường tiếp theo tuy có nhiều trò mới lạ hơn những cũng chỉ xoay quanh những con ma giả cùng những quả cầu lửa được treo lên. Mộc Vũ Hàm không dám ngẩn mặt lên, cúi đầu vào lưng Dương Thiên đến hết cả chặn đường. Đến nơi, Dương Thiên mới ra hiệu cho nàng leo xuống:
- Đã về đến nơi.
- Đến rồi sao. Dương Thiên, ngươi cố ý đi chậm để hù dọa ta đúng không.
Dương Thiên so với Đậu Nga còn oan hơn, hắn vẫn đi với tốc độ bình thường a.
- Không có, là do ngươi quá sợ hãi nên mới cảm thấy như vậy thôi.
- Thật sao?
- Đúng vậy, ngươi phải tin tưởng nhân phẩm của ta.
- Quỷ mới tin tưởng nhân phẩm của ngươi.
Trời cũng gần sáng, hầu hết mọi người cũng đã hoàn thành quản đường. Dương Thiên chia tay Mộc Vũ Hàm để nàng trở về trại ngủ. Hắn cũng tìm một chỗ thoải mái để đặt lưng xuống làm một giấc.
Trong lúc Dương Thiên đang ngủ ngon, mơ một giấc mơ đẹp thì Lý Bàn không biết từ đâu chạy đến, gọi to:
- Dương Thiên, có chuyện không ổn rồi.
Đáp lại Lý Bàn là một chiếc dép bay đến, không phải của Dương Thiên mà là của tên đang nằm cạnh hắn. Lý Bàn biết điều ngậm miệng, đi lại gần vỗ vai Dương Thiên:
- Dương Thiên, mau tỉnh dậy, có đại sự xảy ra rồi.
Một tiếng bốp vang lên, lần này chính là Dương Thiên ra tay. Dương Thiên tỉnh dậy, vương vai ngáp một cái:
- Bàn tử, ta đã nói với ngươi không nên đánh thức lúc ta đang ngủ rồi đúng không.
Lý Bàn mặt méo xệch, tỏ vẻ oan ức:
- Nhưng thực sự có chuyện quan trọng.
- Dù trời có sập xuống cũng phải đợi ta thức dậy mới được sập, việc này ta cũng đã từng nói rồi, không phải sao?
- Nhưng…
- Không có nhưng.
Lý Bàn thấy Dương Thiên liên tục chặn họng hắn liền hét to:
- Ta nói là có chuyện lớn, Triệu lão sư mất tích rồi.
Đồng loạt có hơn mười mấy chiếc dép ném về phía Lý Bàn, nhưng hắn cùng Dương Thiên đã biến mất. Xuất hiện bên ngoài trại, Dương Thiên mới hỏi Lý Bàn:
- Ngươi nói rõ mọi chuyện đi.
Đến lượt Lý Bàn tỏ vẻ chơi nhây:
- Không phải khi nãy ngươi nói dù trời sập xuống cũng phải đợi ngươi ngủ dậy sao. Không cần vội, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta vào trong ngủ một lát nữa đi.
Dương Thiên xoa nắm đấm, tươi cười:
- Bàn tử, có vẻ gần đây ta hơi dễ dãi với ngươi thì phải. Lỗi là của ta, ta sẽ sửa chữa.
Lý Bàn vội lùi lại phía sau, đưa hai tay lên che chắn:
- Dương Thiên, là lỗi của ta, ta lập tức nói không được sao. Không nên manh động.
- Vậy ngươi mau nói, nếu có ý định câu giờ đừng trách ta.
Lý Bàn thở dài, tên này vẫn luôn bạo lực như vậy:
- Sau khi tất cả sinh viên kết thúc trò chơi lớn, các vị lão sư cũng bắt đầu tham gia. Ta không biết tên Lý Tưởng kia bằng cách nào bốc thăm chung cặp với Triệu Vũ Hinh lão sư. Nghe một thành viên trong ban tổ chức nói, khi Lý Tưởng cùng Triệu lão sư tiếng vào căn hầm ma quái thì không thấy trở ra nữa.
- Như vậy sao.
Lý Bàn tiếp tục đưa ra ý kiến của mình:
- Chuyến đi này là do Lý Tưởng tài trợ, nơi này cũng là do hắn chọn. Ta nghĩ căn hầm đó có điểm bất ổn, có thể trong đó có một căn phòng bí mật nào đó.
Dương Thiên lắc đầu:
- Không phải căn phòng bí mật mà là một đường hầm wrLI8l4 dẫn đến một nơi khác.
Nghe Dương Thiên chắc chắn như vậy, Lý Bàn không khỏi ngạc nhiên:
- Ngươi biết sao?
- Đúng vậy, lúc đi vào đó ta đã phát hiện ra. Ta cứ nghĩ nó cũng dùng để trò chơi thêm phần thú vị mà thôi.
- Ngươi sao có thể bất cẩn như vậy.
- Mục tiêu của Lý Tưởng là ta, Triệu Vũ Hinh lão sư sẽ không gặp phải nguy hiểm.
- Nhưng nàng có thể bị hắn làm cho hoảng sợ.
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta hiểu tính cách của Triệu Vũ Hinh, nàng rất mạnh mẽ, sẽ không bị những thứ như vậy hù dọa. Chúng ta đi tìm Mộc Vũ Hàm trước đã.
- Mộc Vũ Hàm?
- Đúng vậy.
Hai người cùng đi đến trại của lớp Mộc Vũ Hàm, Lý Bàn vừa đi vừa hỏi:
- Triệu Vũ Hinh lão sư bị mất tích, ngươi tại sao không đi tìm nàng mà lại tìm Mộc Vũ Hàm?
- Triệu Vũ Hinh bị bắt, tất nhiên ta sẽ cứu nàng. Nhưng ta cảm thấy Lý Tưởng có mưu đồ với Mộc Vũ Hàm. Nếu ta đoán không sai, hắn cũng có ý định bắt cóc nàng. Trước tiên ta phải đảm bảo an toàn của nàng rồi mới đi cứu Triệu Vũ Hinh được.
Đến trước trại của Mộc Vũ Hinh, hắn đứng ngoài gọi mấy tiếng không thấy ai đáp lại. Cảm thấy có chuyện không ổn, thần thức lập tức quét qua, không phát hiện được Mộc Vũ Hàm. Lý Bàn nhăn mũi:
- Ta cảm thấy trong không khí có mùi lạ, giống như mùi thuốc trong bệnh viện.
Dương Thiên gật đầu:
- Đúng vậy, là mùi thuốc mê. Chúng ta đến chậm một bước rồi.
Gương mặt Dương Thiên vẫn tỏ vẻ bình thường, Lý Bàn lại cảm thấy một cảm giác đáng sợ chạy dọc sống lưng.
- Lý Tưởng sao, rất tốt. Ta vẫn đã đánh giá thấp ngươi. Ngươi đã thành công chọc giận ta, bây giờ ngươi có thể vui vẻ xuống hoàng tuyền rồi.
Dứt lời, Dương Thiên liền biến mất, để lại Lý Bàn vẫn còn đang run lên.
Lúc này, trong một hang động đã được ngụy trang khá kỹ, có người canh gác cẩn thận. Lý Tưởng đang nhìn vào màn hình quan sát, trong đó chiếu cảnh chung quanh cửa động cùng những nơi trọng yếu bên trong. Tại màn hình lớn nhất là hình ảnh hai nữ nhân phân biệt nhốt trong hai cái lồng khác nhau được treo lên cao, đúng là Mộc Vũ Hàm cùng Triệu Vũ Hinh.
- Dương Thiên, mau đến đây đi. Đừng để ta chờ đợi quá lâu.
Đúng lúc này, Dương Thiên đã xuất hiện trước cửa động, từ từ bước vào. Hắn bước đi không nhanh nhưng mỗi người trong hang động đều cảm nhận được một áp lực đang đè nặng trên cơ thể họ.
Một tay Dương Thiên đặt lên cửa sắt, cánh cửa liền bị tan chảy rơi xuống. Hai tên bảo vệ bị một màn này làm hoảng sợ, vội đưa súng lên. Đáng tiếc, bọn hắn chưa kịp bóp cò thì hai mắt đã tối sầm lại, biến thành một bãi máu.
- Kiếp sau các ngươi nên lựa chọn chủ nhân tốt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.