Sáng ngày hôm sau, Dương Thiên vẫn đi học như thường lệ. Hằn cùng Tần Tuyết vẫn ngồi chung một chỗ. Mặc kệ Lý Bàn đang ở sau lưng mắng hắn trọng sắc khinh bạn. Luc buổi học gần kết thúc, Dương Thiên mới hỏi Tần Tuyết:
- Tuyết nhi, nghe nói ngươi không tham gia EN0IjmN chuyến dã ngoại lần này.
Tần Tuyết cũng đã quen với cách gọi này nên cũng không phản đối gì, gật đầu trả lời:
- Không sai, ngày đó trùng với lễ mừng thọ của gia gia ta. Mọi năm ta đều sẽ trở về vào ngày đó.
- Như vậy a, đáng tiếc. Ta còn muốn cùng ngươi đi a.
- Sau này còn có nhiều cơ hội.
Dương Thiên cũng không hiểu ẩn ý trong câu nói của Tần Tuyết, hắn đang thở phào nhẹ nhõm. Tình tay ba đã khó giải quyết, tay bốn thì dù hắn là thánh nhân cũng bó tay. Lúc này Dương Thiên mới an lòng, nói ra mục đích chính:
- Đúng rồi, ngươi có biết hiện tại Vương Bào đang ở đâu không. Ta có chuyện muốn tìm hắn.
Nghe Dương Thiên nói muốn tìm Vương Bào, Tần Tuyết lộ vẻ cảnh giác:
- Ngươi muốn tìm Vương Bào đại ca để làm gì?
Nhìn bộ dáng cảnh giác của nàng, Dương Thiên bật cười:
- Ngươi sao lại nhìn ta như vậy, ta và hắn vốn không có thù oán gì. Chỉ là có một vài việc cần phải gặp mặt hắn để hỏi thôi.
- Như vậy a. Vương Bào đại ca hiện đang ở nước ngoài. Nếu ngươi có chuyện muốn hỏi hắn, ta có thể cho ngươi số điện thoại của hắn.
- Tốt.
Chỉ là gọi điện thoại mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460488/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.