Trong lúc ba người vẫn đang bàn tán, bên ngoài bỗng nhiên có một tiếng động vang lên. Một người nhanh chóng đưa tay chụp lấy khối cầu rồi cất vào cơ thể. Lại một tiếng động phát ra, lần này cánh cửa bị mở tung ra.
Dương Thiên từ bên ngoài bước vào, không để ý đến ba người kia mà nhìn quanh đánh giá căn phòng.
- Vu sư các ngươi thật là kỳ lạ, luôn ưa thích sống trong những nơi chật hẹp tối tăm như vậy.
Ba người đều đã thủ thế, dường như chỉ cần một lời không hợp là sẽ lao lên tấn công:
- Ngươi là kẻ nào?
- Các ngươi không phải đang theo dõi ta sao, vừa nãy ta còn tiện tay giải quyết một đám côn trùng quanh nhà. Còn có, lần trước còn lỡ tay giết chết một tên Vu sư. Hắn so với các ngươi còn tệ hại hơn, khi ta nhìn thấy hắn, hắn vẫn đang ở trên một bãi rác.
- Là ngươi.
Ba người đã nhận ta người đến là ai, nhưng họ đều không lao lên tấn ytiGYh9 công. Không biết rõ thực lực của đối thủ mà đã tấn công là một quyết định ngu ngốc. Hơn nữa, Dương Thiên trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được đến đây khiến cho bọn hắn vô cùng kiêng kị. Người trước mặt này sẽ không yếu hơn ba người bọn họ.
Thấy ba người chỉ giữ thế thủ mà không lao lên, Dương Thiên gật đầu tán thưởng:
- Không tệ, so với tên kia còn có đầu óc hơn nhiều.
- Tại sao ngươi lại giết thiếu chủ của bọn ta?
- Hắn muốn giết ta, ngươi nói ta phải tha cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460484/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.