Thấy Hoa Thi Âm vẻ mặt nghiêm túc, Dương Thiên nuốt hết bữa ăn, nhàm chán nói:
- Ngươi nói đi, nếu có thể ta sẽ giúp.
- Ta muốn ngươi giúp ta khống chế Ngự Long bang.
- Không được.
Dương Thiên trả lời dứt khoát khiến Hoa Thi Âm không khỏi bất ngờ:
- Tại sao?
- Không phải ngươi đã nói muốn sống một cuộc sống vô tư vô lo sao. Vậy thì từ bây giờ dứt khoát cắt đứt với đám người kia đi.
- Đó chỉ là lời ta nói khi đang say, ngươi sao có thể tin được.
- Lời nói khi đang say là lời thật lòng nhất, cổ nhân đã nói hẳn không sai.
Hoa Thi Âm thở dài, lắc đầu:
- Ngươi không hiểu, những người như bọn ta, nếu đã bước vào thì sẽ không có đường quay đầu.
- Nếu bọn hắn muốn làm phiền ngươi, ta có thể thay ngươi xóa sổ Ngự Long bang.
- Ngự Long bang là chấp niệm trong lòng ta. Từ khi biết mẹ của ta bị Hoa Thất giết hại, ta đã thể phải tự tay hủy diệt nó.
Nhìn thấy hận ý thật sâu trong mắt nàng, Dương Thiên cũng không biết nói gì cho phải:
- Nhưng nếu ngươi tiếp tục lún sâu vào, sẽ không thể rút ra được. Khi đó cuộc sống ngươi mong ước sẽ không còn. Ngươi chấp nhận điều đó sao?
- Đó là việc của ta, ngươi không cần nhiều lời. Ta chỉ hỏi một câu, ngươi có đồng ý giúp ta hay không.
- Ta còn có thể từ chối sao?
Dương Thiên lấy điện thoại ra gọi cho Sở Từ:
- Sở Từ, ngươi mau đến kinh thành, địa chỉ… để gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460469/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.