Trở về nhà, Dương Thiên liền tải đầy đủ những game cần thiết về máy rồi bắt đầu chinh chiến. Lý Bàn chọn máy rất khá, chơi game không những mượt mà còn có thể chỉnh cấu hình đến mức tối đa. Sau khi kết thúc 3 ván thắng liên tục, Dương Thiên lẩm bẩm:
- Ta đã đánh thắng máy 3 trận liên tục, hẳn là đã đủ trình độ đối đầu với người chơi khác.
Nghĩ vậy, Dương Thiên không tiếp tục đánh với máy nữa mà chọn chế độ đánh thường. Sự thật đã chứng minh suy nghĩ của hắn, có những người đánh còn tệ hơn là máy. Không những vậy, còn liên tục gõ phím chửi đồng đội với những lý do không thể hại não hơn:
- Ta chơi Riven sao có thể đánh lại Blit, đã vậy rừng còn không chịu lên giúp đỡ. (Một người chơi Riven đi lane top gặp Blit cho hay).
- Teemo máu yếu, đẩy đường chậm, ta lên giáp lửa có gì sai. Chẳng qua do rừng bên kia lên nên mới chết thôi. (Một người chơi đổ lỗi tại rừng trong khi KDA của rừng bên kia là 1/0/2 còn hắn là 0/8/0).
- Ngu ngốc, Veigar solo rất yếu, sao có thể đánh lại Soraka được. (Một người chơi vừa bị hỗ trợ Soraka giết chết cho hay).
Dương Thiên có một loại cảm giác bất lực, Liên Minh không giống như những game hắn đã từng chơi. Đây là game đồng đội, tức là dù người cố gắng đến mấy, sẽ vẫn có những chiến hữu “thân yêu” dìm ngươi xuống. Cắn răng đánh xong 3 ván, Dương Thiên tâm trạng bực bội, tắt máy đi ngủ.
Sáng hôm sau, Dương Thiên thức dậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460465/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.