Bạch Khiết chạy thẳng đến cuối con hẻm, đến khi nhìn thấy bức tường cao ngất vẻ mặt không khỏi tuyệt vọng. Đỗ Hùng từ từ tiến lại, trêu chọc nàng:
- Ngươi khi nãy không phải rất oai phong hay sao. Có tiền rất tốt không phải sao, sao không nhờ nó giúp đỡ ngươi. Hừ, nếu không phải sư phụ đã dặn, trước khi tu vị đại thành, không được tùy tiện thể hiện thực lực. Chút ít tiền ấy có thể làm khó ta sao.
Cả người run rẩy nép vào tường, Bạch Khiết chỉ tay về phía Đỗ Hùng:
- Ngươi không được bước lại gần đây. Nếu không ta sẽ phản kháng.
- Phản kháng đi a Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thể làm được gì.
Nói xong, Đỗ Hùng đưa tay lên dự định chộp lấy cổ của Bạch Khiết. Đúng lúc này, vòng tay của nàng lóe lên ánh sáng màu xanh lục, Đỗ Hùng có cảm giác như bị một chiếc xe tông phải, cả người đâm mạnh vào bức tường phía sau.
Đang lúc Bạch Khiết còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Dương Thiên đã bước ra nhìn nàng mỉm cười:
- Không cần lo lắng. Hắn sẽ không thể làm gì được ngươi.
Bạch Khiết trông thấy người đến là Dương Thiên, ngay cả túi xách trên tay cũng vứt bỏ chạy đến ôm lấy hắn khóc to:
- Dương Thiên, ngươi tại sao bây giờ mới xuất hiện. Vừa rồi ta đã rất sợ hãi a. Thiếu chút nữa đã bị hắn làm nhục.
Dương Thiên lúc này cũng khá thành thực, hai tay vỗ nhẹ lưng nàng an ủi. Nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ngôn tình quả nhiên hữu dụng. Tốt hơn tên Lý Bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460451/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.