Dương Thiên cùng hai người trò chuyện một lúc về sau cũng ra về. Vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Tiêu Chính Long đang đợi ở đằng xa, chậm rãi tiến lại gần. Tiêu Chính Long cũng không đợi Dương Thiên mở miệng, liền nói:
- Thiếu gia, mọi chuyện đã xử lý xong.
Dương Thiên gật đầu:
- Làm tốt lắm. Xem ngươi làm việc cũng không tệ. Ta hiện tại sẽ giúp ngươi tấn thăng thành Địa cấp võ giả.
Tiêu Chính Long vẻ mặt mừng rỡ như điên, cuối đầu cung kính:
- Cảm ơn thiếu gia.
- Chọn một nơi yên tĩnh đi. Quá trình tấn cấp không nên bị người làm phiền.
Tiêu Chính Long nghe xong, liền quay lại nói vơi thuộc hạ:
- Các ngươi trở về trước, ta cùng thiếu gia có việc.
Dương Thiên để cho Tiêu Chính Long lái xe, hắn một mạch chạy thẳng đến ngoại thành, cuối cùng đi đến một căn nhà bình thường nằm trong một cái thôn nhỏ. Bước ra ngoài hít thở một hơi, Dương Thiên nói:
- Nơi này không tệ, không khí rất trong lành. Đây là nơi ngươi chuẩn bị để dưỡng già sao?
Tiêu Chính Long mặt đen lại, hắn chỉ mới 38 tuổi, sao có thể nghĩ đến việc đó.
- Thiếu gia, đây là căn cứ bí mật ta xây dựng, làm chỗ trú ẩn trong trường hợp có biến cố đột xuất.
- Không tệ, tính toán rất tốt. Đi vào a.
Tiêu Chính Long liền đi lên phía trước, gõ cửa hai tiếng, trong nhà phát ra âm thanh:
- Quý nhân từ phương xa đến là có việc gì?
Như đã chuẩn bị từ trước, Tiêu Chính Long nói:
- Xa chân lỡ bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460395/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.