Lúc này, hai Diệp Linh cùng Diệp mẫu đã mang đồ ăn lên, xếp kín cả một bàn. Dương Thiên nhìn qua cả bàn ăn, tấm tắc khen:
- Trông có vẻ rất ngon a, ta thật sự không nhịn được rồi.
Diệp mẫu cười nói:
- Tiểu Thiên, ngươi cũng không cần khách sáo. Mau ngồi xuống ăn đi.
Bốn người cùng ngồi xuống bàn ăn, Dương Thiên cũng không khách khí càn quét bàn ăn. Diệp Linh cười tươi như hoa, những món này có phân nữa là do nàng nấu. Dương Thiên thích ăn khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ. Diệp Vấn Thiên ho khan:
- Dương Thiên, ngươi cũng không cần như thế vội vã a. Ta cũng sẽ không ăn tranh phần của ngươi.
Dương Thiên tốc độ cũng chậm lại, nhìn qua Diệp mẫu:
- Bá mẫu, những món ăn này ngươi nấu thực sự rất ngon, bá phụ rất có phúc mới lấy được ngươi làm vợ a.
Diệp mẫu che miệng cười, chàng thanh niên này cũng thật là biết nói chuyện a. Diệp Vấn Thiên thì trợn tròn mắt nhìn Dương Thiên nghĩ thầm: “Ai cho phép ngươi gọi bá phụ, bá mẫu. Có ý đồ với con gái của ta. Không có cửa đâu”. Diệp Linh hai má đỏ bừng, lay nhẹ tay Dương Thiên:
- Ai cho phép ngươi hô bậy bạ như vậy?
Dương Thiên giả vờ:
- Vậy ta phải xưng hô thế nào?
- Ngươi…
Diệp mẫu liền chen vào:
- Tiểu Thiên, ngươi thấy ngon thì ăn nhiều một chút, phân nữa trong đây là do tiểu Linh tự tay nấu cho ngươi đấy.
Diệp Linh hờn dỗi:
- Mẹ…
Dương Thiên vẻ mặt vui mừng, chả lẽ tiến triển nhanh như vậy, vận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460380/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.