Lần đầu tiên trong đời Mạc Tư Kỳ hứng chịu cặp mắt dò xét của người khác như vậy. Chỉ có hắn mới biết bản thânmình có bao nhiêu là ngượng ngùng khi hỏi Tiếu ma ma về cái loại chuyệntế nhị như thế này, lại còn phải lén lút đi giặt y phục nữa chứ. Hắn còn không có ngây thơ để cho hạ nhân giặt đồ của Ngạo trong khi mình vừamới hỏi cái chuyện đó, cho dù nói là bằng hữu của hắn bị thương, cũng có người tin hay sao?
Khi hắn trở lại phòng đã thấy Tư Đồ Ngạo ngủ vùi trong chăn. Cuối mùathu, trời đã trở lạnh, hắn vén chăn lại cho nàng. Tay hắn không tự chủđưa ra vén lại mái tóc rối tinh rối mù của nàng. Trong lòng ấm áp khôngthôi:
”Nàng là người luyện võ lại bên cạnh ta tháo xuống phòng bị, có phải làtin tưởng ta hay không? Đối với ta không giữ khoảng cách, có phải haykhông xem ta là người của mình?” - hắn âm thầm đặt ra câu hỏi nhưng hắnkhông biết câu trả lời. Thật ra phỏng chừng ngay cả Tư Đồ Ngạo cũngkhông thể trả lời hắn. Nàng, có thể tiếp nhận người khác dung nhập vàocuộc sống của mình hay không?
- Ngạo, nàng có biết dù bộ dạng nàng như thế nào cũng sẽ khiến ta điên đảo tâm thần hay không? - Mạc Tư Kỳ nhỏ giọng nỉ non.
- Ưhm... - Tư Đồ Ngạo vô thức trở mình.
Mạc Tư Kỳ môi nở nụ cười sủng nịnh, rồi hắn đứng dậy cởi bớt y phục, vén chăn chui vào trong chăn nằm cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, năm ngón tay đan xen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-anna-nguyen/1983482/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.