Sáng sớm tinh mơ, Tư Đồ Ngạo bị tiếng gõcửa lay tỉnh. Ra là mỗ hoàng đế đem quân tới “áp tải” nàng vào cung, hôm nay là ngày diễn ra yến hội. Dưới sự thúc giục của tiểu công công, TưĐồ Ngạo rất không tình nguyện rời bỏ chăn bông gối gấm, lần mò đi rửamặt, miệng không ngừng lèm bèm chửi rủa: “Tiệc tùng cái quái gì mà gàcòn chưa gáy đã dựng đầu người khác dậy, tên yếu sinh lý thật không có chuyện gì làm hay sao? Điên khùng, vô tri, rãnh rỗi sinh nông nổi...”
Tư Đồ Ngạo mang theo cây đàn guita cùng một chiếc ghế đẩu cao thườngdùng để ngồi chơi đàn guita. Đã mang tiếng đi biểu diễn cũng nên làm sao cho dễ nhìn, không lẽ đứng đàn? Càng không thể ngồi ghế có hai tay vịn, vướng víu làm sao đàn được?
Suốt dọc đường, Tư Đồ Ngạo an vị trong kiệu, nhắm mắt dưỡng thần... đánh cờ cùng Chu Công. Cỗ kiệu đi qua nơi nào nàng cũng không biết, đến khidừng lại, nàng mới mở mắt chui ra.
Tiểu công công dẫn đường đi qua nhiều hành lang, qua nhiều ngã rẽ, lầucác, cung điện uy nghi tráng lệ... vừa xa lạ lại vừa thân thuộc với TưĐồ Ngạo. Nàng chợt nhớ tới người thân của nàng, không phải là kiếp trước mà là kiếp này. Trải qua một lần chuyển kiếp, nàng bắt đầu tin vàoduyên số, tin tưởng rằng thân thể cha mẹ ban cho chỉ là tạm bợ. Chết,đồng nghĩa duyên phận của nàng cùng người thân đã hết. Thời gian sẽ xóanhòa mọi thứ, mẹ và em gái của nàng đều có số phận của họ, nàng phải học cách quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-anna-nguyen/1983479/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.