Phong Lôi đứng trên nóc tòa nhà cao nhất Thượng Hải ngắm nhìn thành phố rực rỡ nhưng trong mắt hắn không có ánh sáng. Hắn được người cha đam mê tiểu thuyết đặt cho cái tên này sau đó cũng rất đam mê luyện võ, đặc biệt là Thái cực quyền nhưng sau này lại trở thành kỹ sư nông nghiệp. Phong Lôi lớn lên với phim ảnh võ hiệp kim dung, tiểu thuyết tu tiên nên luôn mong muốn được thỏa chí tung hoành, tự do tự tại nhưng thế giới hiện thực luôn trói buộc ước mơ. Khi hắn đang miên man suy nghĩ xem liệu mình nhảy xuống từ đây thì liệu có được xuyên không về thời cổ đại như tiểu thuyết thì có giọng nói the thé kéo hắn về thực tại:
_ Này, cút xuống đi thằng nhóc, đi chỗ khác mà nhảy lầu.
Bảo vệ tòa nhà không khách khí đuổi hắn đi, hắn cũng biết nhân phẩm mình chắc không đủ được xuyên không. Hắn cũng không phải thiên tài gì, làm người không phải xấu nhưng cũng không được thực thà, có đôi chút bỉ ổi, hơn ba mươi tuổi không vợ con, bố mẹ mất sớm, cuộc sống tẻ nhạt là cách hắn miêu tả về cuộc đời mình. Lúc ngang qua công viên thành phố, bỗng nhiên thời tiết nổi mưa gió, sấm chớp nổi lên nhưng tuyệt không thấy đám mây đen nào. Móa, tình tiết xuyên không điển hình. Khi mọi người nhao nhao đi tránh mưa thì hắn lại lao vào công viên. Đây là lần thứ 88 hắn lao ra cơn mưa hoặc bị gạch đập, tai nạn, v.vv.. nhưng hắn vẫn ở đây. Có lẽ điểm hơn người duy nhất hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-loi-de-quan/2811926/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.