Chương trước
Chương sau
Tôi cố hết sức mở mắt ra thì nhìn thấy một cậu bé đầu ngón út đang chảy máu đang nhảy vào bồn nước, cậu ta đóng nắp lại rồi từ từ chìm vào trong làn nước lạnh giá đen ngòm.
Nỗi cô đơn và sợ hãi bủa vây lấy cậu ta, đứng trước cái chết, cơ thể cậu ta bắt đầu vùng vẫy theo bản năng, thậm chí còn kêu cứu nhưng không một ai trả lời. Cho đến khi tất cả các bộ phận cơ thể ngừng hoạt động, cơ thể mất nhiệt độ và trở nên cứng đờ.
“Tôi không muốn chết, nhưng tại sao các người lại muốn giết tôi?” Cơ thể cứng ngắc đáng lẽ phải chết rồi kia bỗng trôi đến bên cạnh tôi, đôi mắt lồi ra như cá chết nhìn chằm chằm tôi: “Tại sao các người lại giết tôi?”
Trong tình trạng nửa hôn mê, tôi lấy chút sức lực cuối cùng đẩy cậu ta ra, nhưng vô ích, một đôi tay lạnh lẽo bóp chặt lấy cổ tôi.
“Tại sao các người lại giết tôi!”
“Bụp!”
Cậu ta bị tát một bạt tay, bóng đêm trước mặt tôi như một tấm gương bể tanh bành, bỗng nhiên có một khuôn mặt thanh tú đang nhìn chằm chằm tôi.
“Anh Tử?” Lúc này tôi mới phát hiện mình đang nằm trong bồn nước, cơ thể ướt đẫm.
Cậu bé mà tôi nhìn thấy lúc trước và âm thanh tôi nghe thấy đều biến mất hoàn toàn, nó dường như chỉ là ảo giác của tôi.
“Anh có sao không?” Tú Mộc đứng trên bồn nước nói: “May mà Anh Tử phát hiện có gì đó không đúng, nếu không có lẽ anh sẽ không bao giờ tỉnh lại rồi.”
Tôi loạng choạng đứng dậy, bò đến miệng bồn bơm nước để hít thở không khí bên ngoài: “Những gì tôi nhìn thấy vừa rồi hình như là cảnh Quách Quân Kiện chết. Cậu ta vừa la hét vừa vùng vẫy, nói rằng các người đã giết cậu ta.”
“Tình hình trường trung học Tân Hỗ lúc đó rất khẩn cấp, ai mà rảnh quan tâm đến cậu ta chứ? Hơn nữa, nếu chúng tôi có thể giết cậu ta trước thì có lẽ thảm kịch đã không xảy ra rồi.” Tú Mộc nói rất có đạo lý: “Quách Quân Kiệt vẫn luôn âm thầm theo dõi chúng ta, cậu ta sẽ không để anh tiến hành cuộc điều tra một cách suôn sẻ đâu.”

Bị Tú Mộc nói như vậy, tôi cũng hiểu rằng tình hình hiện tại của mình rất nguy hiểm, có thể sẽ bị âm hồn có oán khí rất nặng kia hại chết bất cứ lúc nào.
Nói thật, vừa rồi tôi thật sự rất sợ, bị trúng chiêu lúc nào không hay biết, trong lòng vẫn còn ám ảnh, ước chừng sau này sẽ không dám một mình tiến vào không gian chật hẹp u tối nữa.
“Anh Tử, cô ở đây với tôi đi, tôi có chút hoảng loạn.” Cho dù Anh Tử có là người hay ma thì ít nhất vừa rồi cô ta đã cứu tôi nên tôi tin tưởng cô ta hơn một chút.
Tìm được chiếc điện thoại bị rơi, tôi chụp lại phía góc của bồn nước, bộ đồng phục rách nát vẫn vứt ở chỗ đó.
“Đây chắc là di vật của Quách Quân Kiệt.” Cầm bộ đồng phục học sinh trải lên cái bồn nước, sau lưng không có gì khác thường, nhưng ở ngực lại có một vệt máu sẫm màu.
“Thật kỳ lạ.” Vết máu trên bộ đồng phục học sinh là máu từ vết thương chảy ra từ ngực nạn nhân, nhưng điều kỳ lạ là vết máu phân bố rất đều, không giống vết thương do vũ khí sắc bén gây ra.
Tôi ướm bộ đồng phục học sinh này lên người, lấy tay đè lại nơi có vết máu nặng nhất: “Vị trí này là ở trái tim.”
Vết thương như thế nào mới có thể gây chảy máu đồng đều và khó lành được nhỉ?
Trong đầu tôi xuất hiện hai chữ: “Lột da!”
Nhớ đến hành động chặt ngón út của Quách Quân Kiệt để làm quà tặng cho Thẩm Mộng Đình thì niềm tiếc thương cuối cùng của tôi dành cho cậu ta đã biến mất: “Cậu ta bị điên rồi, tuy rằng bề ngoài là con người, nhưng hành động lại giống như quỷ dữ, tâm lý vặn vẹo, làm việc bất chấp hậu quả.”
Lục túi áo đồng phục của cậu ta, tôi tìm được một tấm ảnh chụp lớp, nhưng tiếc là nó bị ngấm nước quá lâu nên người ở trên đó bị mờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.