Chương trước
Chương sau
“Người đàn ông quan tâm cô nhất trên đời sao? Cô có biết người đàn ông mở miệng bằng lòng chăm sóc cô cả đời này, ở trong lễ cưới thiêng liêng, lại chuẩn bị chuyển tiểu quỷ ký sinh trên người anh ta sang người cô không? Đây lẽ nào cũng là yêu sao?” Giọng nói của tôi rất thấp, chỉ có Diệp Sa, Giang Lễ, còn có Thiết Tâm Lan sát bên cạnh tôi có thể nghe thấy.
“Anh, anh đang nói cái gì?” Hai người phụ nữ không hiểu, nhưng lúc này, mặt mày của Giang Lễ lại biến sắc, cũng không che đậy được sự phẫn nộ và sự hoảng hốt.
“Anh ta chưa từng thích cô, mà chỉ xem cô là một công cụ thích hợp, giống như bộ vest vừa mua mà tôi mặc trên người vậy, tôi không thích cảm giác mặc nghiêm chỉnh, đợi rời khỏi nơi này thì sẽ vứt nó đi.”
“Nói năng linh tinh!” Nắm đấm của Giang Lễ nổi từng đường gân xanh, trong lòng anh ta đã dậy sóng, trong hào môn nuôi dưỡng tiểu quỷ là bí mật không thể nói, một khi bị phát hiện sẽ cực kỳ khó xử lý.
“Cao Lãng, anh nói cái gì cũng vô dụng, đừng có quấn lấy tôi nữa, tôi cũng chúc anh có thể sớm ngày tìm được hạnh phúc của riêng mình, được không?” Người trong cuộc trầm mê, Diệp Sa vẫn cho rằng tôi là vì muốn ở bên cô ta mới ra mặt.
“Cô yên tâm, từ sau khi cô một mình ra nước ngoài du học thì tôi cũng không ôm bất cứ kỳ vọng gì ở cô, hôm nay đứng ra, chỉ là vì trả cho cô một nhân tình, năm đó tôi bị cuốn vào vụ án giết người hàng loạt trong đêm mưa rồi bị buộc tội, cả lớp chỉ có cô tin chắc tôi trong sạch.”
“Bây giờ còn nói những điều đó làm cái gì…” Giống như nhớ lại đoạn ký ức năm năm trước, giọng nói của Diệp Sa dần nhỏ lại: “Chúng ta đã trưởng thành rồi.”
“Phải, chính vì chúng ta đã trưởng thành rồi, cho nên tôi chỉ nhắc nhở cô một câu, chứ sẽ không hủy hoại chính mình để cứu cô như trước đây.” Tàn thuốc lặng lẽ rơi xuống, tôi nhìn sang Diệp Sa đang tránh né ánh mắt: “Nhớ kỹ lời tôi đã nói cô trước đó, đó chắc là đối thoại cuối cùng giữa tôi và cô rồi.”
Không cần thiết phải ở lại đây nữa, ánh mắt của tôi lướt qua ‘các bạn học cũ’ đang ngây ngốc, nhìn “quan khách” ngồi kín trong hội trường mà lòng ôm tâm tư khác.
Đám cưới này tuy xa hoa, nhưng lại không có bao nhiêu vui mừng, thật ra tôi rất muốn giật lấy micro trong tay Giang Lễ nói ra lời trong lòng mình: “Thứ cho tôi nói thẳng, các vị ngồi ở đây đều là rác rưởi.”
Nhìn ra tôi đã có ý muốn đi, trên mặt Giang Lễ âm trầm bất định, thả tôi đi như vậy, vậy mặt mũi của nhà họ Giang sẽ mất sạch. Nhưng nếu ngăn tôi ở đây, không chừng sẽ gây ra rắc rối, đám cưới chắc chắn không thể tiến hành bình thường.
Cản cũng không được, không cản cũng không được, đợi khi tôi xoay người, trên mặt Giang Lễ bỗng hiện ra một tia hung ác.

“Nếu đã đến rồi thì đừng có đi vội, ngồi xuống uống ly rượu đi!” Tay trái của anh ta đặt lên vai tôi, lúc đó tôi như bị rắn độc nhìn chằm chằm, một loại hàn ý kỳ lạ từ từ ập tới.
Nếu như tôi lúc này dùng chiếc điện thoại màn hình lớn nhìn thì có thể phát hiện, tiểu quỷ nuôi trên người Giang Lễ đang xuôi theo cánh tay của anh ta bò về phía tôi, ai cánh tay cong queo đó rõ ràng chuẩn bị chọc vào trong hốc mắt của tôi!
Rùng mình, cảm thấy này có chút quen thuộc, giống như lệ quỷ ở nhà nghỉ An Tâm từ sau lưng bóp cổ của tôi.
Ác quỷ hại người, tôi rất may mắn, bàn tay từng dùng Thiên Đô Lôi Phù uốn lượn vào trong, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, ngón út bốn ngón khép lại, ngón cái lại chụm bốn ngón lại, vậy mà kết ra lôi ấn trong lòng bàn tay chỉ bằng một lần.
“Cao Lãng, có một số người anh mãi mãi không thể trêu chọc, đã định sẵn phải ngưỡng vọng cả đời, hôm nay để anh chịu chút khổ trước, sau này tôi sẽ từ từ chơi chết anh!” Dịch micro ra, Giang Lễ dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy nghiến răng nói.
“Nộ hỏa công tâm, anh cuối cùng cũng lộ bản tính rồi!” Tâm tư của tôi xoay chuyển, lập tức hiểu sự âm lãnh sau người là chuyện gì, khi khóe miệng của Giang Lễ hơi mấp máy thấp giọng niệm chú, tôi cùng niệm ra lôi phù ấn pháp mà Lưu Bán Tiên dạy cho tôi.
“Còn muốn cứng miệng, hôm nay để tôi thu chút lợi tức! Móc mắt của anh ta cho tôi!”
Cảm giác âm hàn giống như hai con dao găm đâm vào mắt của tôi, tôi lúc này sao có thể khoanh tay chịu trói.
“Lôi đình hiệu lệnh, cấp như tinh hỏa, tám phương uy thần, sai khiến tự nhiên, linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên, can la đạt na, đồng cương thái huyền, trảm yêu trừ tà, sát quỷ vạn thiên! Hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn!”
Lôi ấn kết thành tôi vỗ vào cánh tay của Giang Lễ, tuy trong tay không có bùa, không mời được thần phật bát phương, nhưng dư uy sót lại của lôi phù bùa ngải lại dung nhập toàn bộ vào trong một chưởng này!
Người ngoài thấy tôi chỉ là vỗ nhẹ vào cánh tay của Giang Lễ, nhưng trên thực tế lại là dư uy của lôi phù trực tiếp khiến tiểu quỷ bị thương, thét lên rồi bò về cơ thể của Giang Lễ.
Phải nói lúc bình thường uy lực của một chưởng này tuyệt đối không thể lớn như vậy, trách thì trách bây giờ là ban ngày, khi dương khí, nhân khí mạnh nhất, tà ma vốn yếu ớt, tiểu quỷ cũng không phải là quỷ vật chuyên dùng để lấy mạng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.