Chương trước
Chương sau
Đợi sau khi cô bé đi rồi, tôi mở máy vi tính lên, dựa theo lệ cũ, tôi muốn tổng hợp tất cả những chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua thành dạng văn bản và ghi lại thành một tập tin.
Vừa mới khởi động máy tính, đang muốn đi pha một ly trà, tôi đột nhiên lại phát hiện sách bài tập và sách giáo khoa của Hạ Gia Ý vẫn còn để nguyên ở trên bàn: “Cô bé này bao nhiêu tuổi rồi, sao cứ vứt bừa bãi.”
Cô bé vừa mới đi không bao lâu, bây giờ tôi đuổi theo chắc còn kịp.
Ra khỏi cửa hàng nhỏ tôi ngó xung quanh, trên con đường rộng xe cộ qua lại, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Gia Ý.
“Chạy đi đâu rồi?”
Dọc theo con đường đi tới trường học của cô ta, bài tập vất vả làm cả chiều không thể vì quên mang mà bị giáo viên phê bình được.
Không đi được bao xa, trong cửa hàng ở cuối con hẻm bất thình lình truyền ra một âm thanh chai rượu vỡ.
“Gia Ý, là em sao?” Nhìn về phía góc tường, trong con hẻm tối tăm phía sau, một nữ sinh cấp ba mặc đồng phục nhuộm tóc vàng đang cầm chai rượu vỡ mà nhe nanh múa vuốt.
“Cho mặt mũi mà không cần phải không? Thật sự xem mình là thánh nữ à?”
Thanh niên bây giờ, một lời không hợp thì dùng bạo lực, tôi lắc đầu, chuyện này phải để trường học ra mặt quản lý, người ngoài không tiện nhúng tay.
Vừa muốn rời đi, lại nghe thấy em gái tóc vàng đó hung hăng nói: “Lột quần áo cho cô ta cho tôi, chuẩn bị quay video, để cả lớp đều nhìn rõ bộ mặt thật của tiện nhân này!”
“Quá ác độc rồi.” Tôi luôn tin bản tính con người vốn xấu xa, cần phải thông qua giáo dục mới có thể đi đúng quỹ đạo, cô gái ngổ ngáo này rõ ràng là kiểu thiếu giáo dục, thật sự muốn tát hai cái, nói với cô ta là người người bình đẳng.
“Nghe thấy không, ngoan ngoãn chút đi, tiện nhân chạy đến cửa hàng người lớn mỗi ngày, còn giả bộ thuần khiết cái gì?” Lần này người nói chuyện là một người đàn ông, nghe khẩu âm không giống là học sinh.
“Tôi sớm đã nhìn không thuận mắt cô ta, ở trường diễn cái vẻ cao cao tại thượng, vừa tan học lại đến nơi bẩn thỉu như này, tôi khinh! Buồn nôn!”

“Cô sao không nói chuyện? Có phải là vì bị chúng tôi phát hiện mình là thứ bẩn thỉu, cảm thấy xấu hổ rồi?”
Lời nói ác độc không ngừng truyền đến từ con hẻm phía sau, ngay cả tôi nghe cũng cảm thấy hơi đỏ mặt.
“Nghe rõ đây, tối nay anh Trần muốn mời cô uống rượu hát karaoke, đừng không biết thức thời, tưởng mình có gương mặt đẹp thì có thể thích làm gì cũng được, đến lúc đó nghe lời của anh Trần, nếu không sẽ có quả ‘ngon’ cho cô ăn.” Cô gái hổ ngáo vừa khua cái chai rượu vỡ, vừa khoa tay múa chân.
“Được rồi, đừng làm cô ta bị thương, vóc dáng gương mặt của cô ta xem như là cực phẩm rồi.” Người lên tiếng hình như chính là anh Trần: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật không ngờ, học sinh ba tốt trông ngoan ngoãn vậy mà tan học lại chạy đến nơi như thế, hơn nữa bước vào là cả buổi chiều.”
Anh Trần cười xấu xa: “Cô có thể để người khác hưởng thụ, cũng có thể để tôi hưởng thụ, tối nay không say không về.”
“Anh Trần, còn cả em nữa.” Cô gái hổ ngáo bên cạnh nũng nịu nói.
“Dễ nói, dễ nói, ông đây tối nay muốn chơi 3p.”
Anh Trần cầm đầu lên tiếng, đám đàn em bắt đầu lôi lôi kéo kéo cô gái bị bắt nạt đó.
“Bốp!”
“Đù! Mày dám đánh ông, các anh em dạy dỗ cô ta!”
Mấy tên côn đồ vây lại đấm đá cô gái ở góc tường, nhìn kiểu đó căn bản không biết nương tay.
“Quá đáng rồi.” Tôi thật sự không nhìn nổi nữa, đi vào con hẻm phía sau.
“Mấy người đàn ông các cậu bắt nạt một cô gái còn biết xấu hổ không?”
“Anh là cái thá gì? Tôi cảnh cáo anh, đừng tìm rắc rối cho mình!” Một tên côn đồ đeo khuyên tai chỉ vào tôi rồi mắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.