🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cơ hội lớn trước mắt, Phương Trường nhanh chóng chớp lấy dò hỏi: "Đùa gì thế, chưa nhắc đến linh căn nát bét của ngươi, ngay từ nhân phẩm đã không đạt rồi, chê!"
Người kia quỳ rạp ra đất mà lạy: "Đúng đúng, là tiểu nhân ăn nói hàm hồ, đại nhân đừng chấp nhặt làm gì."
Phương Trường: "Sao lại nói lên núi là muốn mạng của ngươi?"
Nghe vậy đối phương hoảng hốt, mặt trắng bệch mà điên cuồng lắc đầu: "Là cái mồm tiểu nhân ăn bậy nói bạ, không phải."
Phương Trường cười cười, ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt người kia: "Môn phái nghe tin gần đây đang có yêu ma hoành hành nên hai ta mới đích thân xuống núi điều tra việc này. Ngươi liệu mà khai cho đúng, bằng không đến lúc ấy ngươi muốn chết cũng không có tư cách đâu."
Người kia cúi đầu, cắn răng như thể đang đấu tranh nội tâm ghê gớm: "Hai vị tiên sư đừng làm khó tiểu nhân nữa, thật sự là do tiểu nhân ăn bậy nói bạ, xin tha mạng. Lần đầu tiên tiểu nhân được gặp gỡ tiên sư, chẳng may mạo phạm nên nhất thời kích động không biết lựa lời thôi."

Ba người cứ đứng giữa đường mà nói, thu hút không ít sự chú ý.
Phương Trường bất đắc dĩ nhìn Lệ Minh Viễn: "Boss . . .Sư tôn, có vẻ người này nhất quyết không chịu nói."
Lệ Minh Viễn khoanh tay: "Đơn giản, túm gã mang theo luôn."
Phương Trường: "Dạ!"
Lệ Minh Viễn chưa dứt lời mà cậu đã vội vàng đánh ngất người kia rồi lôi vào một góc vắng. Tên trộm chỉ thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, chờ khi tỉnh lại đã thấy mình trong con hẻm tăm tối.
Trong con hẻm vắng lặng, tiếng ồn ào của phố xá sầm uất ngoài kia vọng lạ khiến dũng khí của con người ta cũng dần thu liễm lại.
Vốn người kia vẫn đang cứng miệng chối, nhưng mồ hôi lạnh cũng bắt đầu túa ra.
Phương Trường nghĩ một hồi, chủ động thêm dầu vào lửa: "Nghe đâu nếu khoét một lỗ hổng trên đầu sau đó đổ đầy thủy ngân vào sẽ giữ được con người tỉnh táo, vẫn đủ ý thức để tận mắt thấy da thịt trên người mình bị róc dần xuống. Tuy có hơi đau nhưng thấy ngươi thế này chắc đang hào hứng muốn thử lắm đây . . ."

Người kia rụt cổ, run lẩy bẩy: "Đại nhân . . . đại nhân ngài đã nói sẽ tha mạng cho tiểu nhân rồi mà! ! "
Phương Trường: "Ngươi có hợp tác để ta tha đâu, ta mất hứng rồi, cái mạng nhỏ của ngươi lưu lại làm gì nữa, chật đất."
Người kia nghe mà phát hoảng, vội vàng bịt tai hét lớn: "Tiên sư tha mạng!"
Phương Trường lại tiếp tục cười lạnh: "Ta có muốn mạng của ngươi đâu, gấp thế làm gì, chỉ xin tí da tí thịt thôi."
"Không không không, để tiểu nhân nói, để tiểu nhân nói."
【 Chúng ta nợ streamer một cái cúp ảnh đế à nha (¬‿¬)!】
【 Kỹ năng diễn xuất này được đấy, nếu không phải tôi đang xem livestream chắc cũng tin luôn mất.】
【 Lầu trên +1, ai mà ngờ được streamer nhà mình lại diễn được đến cái trình độ này cơ chứ.】
Phương Trường thấy trên đạn mạc có người khen thưởng một lô Ma thú căn nguyên, nhìn cái thuộc tính mà phát thèm, thế là lại cười đến là tươi tắn, trở về cái dáng vẻ ngốc ngốc thường ngày.

Cúp ảnh đế vỡ nát luôn.
May mà người kia sợ quá nên vẫn cúi đầu run rẩy, nếu không vở kịch này cũng khó mà diễn tiếp.
"Như các vị đã biết, trên đỉnh núi kia là Vân Môn phái, theo thông lệ, cứ cách một khoảng thời gian là phái lại cử các tiên nhân xuống thu đồ đệ."
Nói đến đây, người kia ngập ngừng đôi chút mới tiếp lời: "Kỳ thực ở trấn ai cũng mong con cái nhà mình được tuyển chọn, cho đến một ngày . . ."
"Những điều này tiểu nhân đều được nghe từ lão thái thái và mẫu thân ở nhà. Nghe các cụ kể thì vào khoảng năm mươi, sáu mươi năm trước đợt tuyển chọn thay đổi điều lệ, không còn là các thiếu niên nữa, lần này chỉ cần tiên sư kiểm tra là có thể được tuyển."
Phương Trường đưa mắt nhìn Lệ Minh Viễn.
Cậu bước vào con đường tu luyện khá muộn, nhưng không biết thế giới này có ngoại lệ như vậy không.
Không biết không dám nói bừa.
Lệ Minh Viễn nhíu mày: "Sau đó thì sao?"
"Thường thì những đệ tử ngoại môn không đủ tiến vào nội môn sẽ được trả về, nhưng lần đó rất bất thường . . ."
Đối phương tỉ mí nhớ lại: "Suốt hai mươi năm qua không ai có thể trở về. Người trong trấn cũng dần phát hiện ra điều bất thường."
Phương Trường: "Bất thường chỗ nào?"
"Tần suất tiên sư xuống núi thu đồ đệ tăng lên đáng sợ, hơn nữa già trẻ không tha, ngay cả mấy lão thái sắp chầu trời cũng bắt đi, chỉ cần đủ điều kiện là phải lên núi hết. Quá không hợp lẽ thường."
"Đều là một đi không trở lại."
Tuyển chọn nhiều lần, nhưng không ai có thể trở về?
"Cũng có người đứng lên chống lại các tiên sư, nhưng bọn họ cũng chẳng thể sống yên. Ngay hôm sau những người chống lại đó biến mất một cách bí ẩn, không chút tung tích . . ."
Phương Trường khó mà tin nổi: Ngang ngược vậy sao?
"Các ngươi cũng có thể chạy trốn khỏi nơi đây mà?"
Chạy?
Người kia cười khổ, kéo tay áo lên để lộ hoa văn trên cánh tay: "Chỉ cần có cái này, không quản chạy bao xa cũng sẽ có tiên sư tới tìm, chúng tiểu nhân có thể chạy đi đâu cơ chứ?"
Lệ Minh Viễn nhìn lướt qua hoa văn trên cánh tay đối phương: "Nô ɭệ ấn?"
Vừa nghe đã biết không phải thứ gì tốt lành.
Phương Trường nghe mà tưởng như đang lâm vào sương mù.
Vì cớ gì mà một danh môn chính phái lại làm ra sự tình chẳng khác nào tà ma ngoại đạo thế này?
Một đi không trở lại, rốt cục những người được chọn đang ở đâu? Nếu Vân Môn phái công khai luyện pháp thuật, lấy mạng người thì phía Chính đạo cũng phải biết từ sớm rồi chứ?
Vậy mà cho đến bây giờ Vân Môn phái bạo ngược này vẫn an ổn hoành hành, không chút trắc trở.
Còn thứ Nô ɭệ ấn này nữa chứ.
Người kia tiếp lời: "Không kể già trẻ, những đứa bé mới sinh đều sẽ tự động xuất hiện ấn ký này trên người. Ấn ký của tiểu nhân cũng là bẩm sinh mà có. Những năm đầu, có người từng thử chạy trốn nhưng cuối cùng đều bị bắt về hết không thiếu một ai. Ài, các tiên sư trực tiếp treo họ ở cái bãi đất trống đầu chợ kia thị uy, người trong trấn lực bất tòng tâm, không cứu nổi, thế là họ đói quá mà chết."
Tên trộm nói một hơi dài rồi nằm phịch ra đất, bày ra muốn chém gϊếŧ mổ xẻ gì tùy mấy người.
Phương Trường hào phóng ném túi tiền cho đối phương: "Được rồi, cút đi, nhớ đem đồ đạc trả về cho người mất của. Số tiền này cũng đủ cho ngươi làm ăn đấy, từ nay về sau đừng làm phường đầu trộm đuôi cướp nữa, để ta bắt được nữa thì không dễ nói chuyện như hôm nay đâu. Nhớ chưa?"
Người kia đứng bật dậy, tay nâng túi tiền mà gật đầu như giã tỏi: "Vâng, nhất định thế."
Chờ người kia đi khuất, Phương Trường thở dài: "Lại thêm việc rồi. Chúng ta nhất định phải thăm dò Vân Môn phái này thật tử tế."
Kế hoạch bái phỏng công khai ban đầu đổ nát hết cả. Tất nhiên rồi, biết trong hang có cọp mà vẫn hiên ngang đi vào trong khi chưa chuẩn bị gì là dở lắm. Tính tới tính lui, kế hoạch khả quan nhất hiện tại là lén lút thâm nhập điều tra, tận lực không để lại vết tích.
Tự mình dâng tới cửa.
Đúng vậy, để họ tới bắt mình, tuy có hơi mạo hiểm nhưng khả quan nhất rồi.
Ứng cử viên Phương Trường cũng đã quyết định sẵn.
Phương Trường: "Để tôi đi, hiện tại tôi mới đạt Trúc cơ, căn bản mấy người đó không thể nhìn ra vết tích công pháp. Cứ để tôi giả bộ tình cờ đi ngang qua, chờ bọn họ xuống núi . . ."
Chưa nói xong Lệ Minh Viễn đã lên tiếng phản đối: "Không được!"
"Chỉ có phương pháp này mới có thể tìm ra chân tướng một cách nhanh nhất!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.