Chương trước
Chương sau
Bất ngờ là người trong video chính là Trần Lập.

Tại sao Trần Lập đột nhiên ở chỗ này? Nếu không phải là chuyện nằm ngoài dự đoán, bạn gái của ông ta là ai thì không cần nói cũng biết.

Bầu không khí yên tĩnh một cách kỳ lạ trong một thoáng, Trương Minh xụ mặt nói: “Lời nói của kẻ mắc bệnh thần kinh mà anh cũng tin hả? Tôi mới là bạn trai của La Ti!”

Nhân viên bảo vệ lúng túng nói: “Vâng, tôi hiểu rồi, thưa anh. Tôi lập tức bảo ông ta rời đi ngay.”

Trương Minh không nói chuyện nữa mà nặng nề cúp máy.

Anh ta xoay người lại, sắc mặt vẫn không đẹp lắm: “Mấy người hâm mộ này đúng là càng ngày càng điên cuồng, ngay cả địa chỉ nhà của La Ti mà cũng tìm ra được. Sau này phải cắt đuôi ông ta thì đúng là phiền phức rồi.”

Hàn Phong Thần chần chừ nói: “Người đó, ông ta là người hâm mộ của Thố Thố La Ti?”

Trương Minh cười khẩy: “Đã tìm tới cửa thì chắc chắn là fan cuồng rồi. Kiểu người như vậy, tôi gặp nhiều rồi. Chỉ cần vừa nhìn thấy La Ti thì sẽ quấn lấy cô ta không thả ra, bọn họ cũng không soi gương xem thử dáng dấp của bản thân ra sao.”

Hàn Phong Thần: “...”

Mọi người yên lặng, Trương Minh nói có sách mách có chứng, bọn họ không cách nào cãi lại được.

Vốn dĩ Hàn Phong Thần còn muốn nói chuyện, Trần Lập đuổi đến đây, có phải là nhìn thấy cái gì ở trên người của La Ti hay không.

Nhưng bây giờ cậu không dám nói nữa, dù sao thì cậu cũng không xác định được có phải Trần Lập thật sự là fan cuồng của La Ti hay không.

Trải qua đoạn nhạc đệm ngắn này, cuối cùng cửa phòng làm việc của La Ti cũng mở ra. Cô ta còn chưa tắt livestream, vừa rồi nhân viên bảo vệ gọi tới đã quấy rầy cô ta, cho nên mới đi ra xem thử.

Bản thân Thố Thố La Ti vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ giống như trong video, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp. Mặc dù cô ta trang điểm tinh xảo, nhưng nhìn như để mặt mộc, người ngoài vốn không nhìn ra được trên gương mặt cô ta đã được tô vẽ bao nhiêu thứ.

Thố Thố La Ti đi ra, nhìn thấy Hàn Phong Thần và Sở Minh Giai, kinh ngạc nói: “Không phải mấy người... Sao mấy người đến chỗ này của tôi?”

Thố Thố La Ti là hot girl, tất nhiên cũng từng xem phòng livestream của Sở Minh Giai. Nói thật, bây giờ, cô ta chỉ nhìn thấy Sở Minh Giai thôi thì trong lòng đã sợ hãi.

Cô ta kinh ngạc nói: “Cái đó… chắc nhà tôi không có ma quỷ lộng hành đâu ha?”

Thố Thố La Ti nói xong thì lập tức chạy đến bên cạnh Trương Minh, kinh hãi nói: “Minh Minh, rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Trương Minh vỗ về an ủi cô ta: “Không sao hết, La Ti, em không cần lo lắng. Để đại sư đi vào giúp chúng ta điều tra một chút. Dù có vấn đề hay không thì sau này chúng ta cũng có thể càng yên tâm hơn, không phải sao?”

La Ti chần chừ: “Nhưng...”

Trương Minh đi tới bên cạnh Sở Minh Giai: “Sở đại sư, nếu La Ti đã đi ra rồi, vậy chúng ta đi vào trong phòng làm việc xem đi.”

Lúc này, Sở Minh Giai mới gật đầu, cẩn thận quan sát Thố Thố La Ti mấy lần mới đi theo Trương Minh vào phòng làm việc.

Thố Thố La Ti bị cô nhìn chằm chằm mấy lần mà rợn cả tóc gáy, ánh mắt hoảng hốt trong chốc lát. Cô ta đột nhiên chạy qua chắn trước cửa phòng làm việc, khẽ nói: “Cái đó, đại sư à, tôi còn phải làm việc, chắc là không thuận tiện lắm...”

Trương Minh tiến lên kéo La Ti, khẽ nói: “La Ti, không phải trước kia đã nói với em rồi sao? Bạn anh đang livestream nên cần lấy tài liệu, cho nên đến nhà chúng ta quay mấy cảnh, em cũng đồng ý rồi mà.”

La Ti: “...”

Đúng vậy, quả thật cô ta đồng ý rồi, nhưng cô ta không biết người tới lấy tài liệu sẽ là Sở Minh Giai mà!

Thế này thì con mẹ nó, ai mà không căng thẳng cho được!

Sở Minh Giai dẫn Giang Mãnh và Hàn Phong Thần đi vào phòng làm việc. Tối nay, độ hot của phòng livestream cao hơn bởi vì có Thố Thố La Ti. Người hâm mộ của La Ti tràn vào phòng livestream, muốn xem thử hôm nay cô diễn trò gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phòng làm việc của La Ti được cải tạo từ phòng khách, được trang trí vô cùng đầy đủ, có ghế sô pha và thảm sàn, còn có rất nhiều đồ chơi nhung bông. Căn phòng hiển nhiên được cố ý trang trí để cho cô ta livestream.

Sở Minh Giai vừa vào cửa thì nhìn thấy ở chỗ cạnh tường có thờ một bài vị. Rất nhiều người sẽ thờ cúng thần tài, Quan Nhị Gia ở trong nhà, đây đều rất bình thường, nhưng thờ cúng Sơn Thần thì lại không nhiều.

Sở Minh Giai đi qua xem thử: “Đây là gì?”

La Ti đứng ở cửa, căng thẳng nói: “Đây là Sơn, Sơn Thần đấy.”

Thờ cúng Sơn Thần thì có thể chuyển vận. Lúc cô ta mới được ra mắt công chúng thì luôn không được chú ý. Sau này, nghe người ta nói thờ cúng Sơn Thần có thể chuyển vận, vả lại rất linh nghiệm, cho nên cô ta mới thờ cúng Sơn Thần.

Sở Minh Giai đi tới bên cạnh bài vị Sơn Thần, lúc này, Giang Mãnh đi theo sau lưng đột nhiên cảm giác được kỳ lạ. Anh trầm giọng nói: “Cẩn thận!”

Bài vị Sơn Thần ở bên cạnh Sở Minh Giai lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ nhức mắt, mấy chùm sáng màu đỏ nối liền nhau tạo thành một tấm lưới dày rồi ụp xuống đầu Sở Minh Giai.

Biến cố này tới quá nhanh, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Ngay cả Sở Minh Giai cũng không kịp tránh né: “Là lưới nhiếp hồn!”

Giang Mãnh vứt đồ trong tay đi, nhanh chóng xông đến, khép bàn tay lại, bàn tay bổ mạnh về phía lưới nhiếp hồn như một con dao sắc bén.

Một tiếng “ầm” vang rất lớn, bài vị Sơn Thần bị Giang Mãnh chém thành hai nửa, mà lưới nhiếp hồn bị cắt thành hai khúc rồi biến mất.

Thố Thố La Ti không nhìn thấy lưới nhiếp hồn, cô ta chỉ nhìn thấy Giang Mãnh đột nhiên nổi điên, bị dọa nên lảo đảo lui tận mấy bước, sắc mặt trắng bệch: “Sao, sao thế??”

Giang Mãnh kéo tay Sở Minh Giai nhanh chóng lui ra sau chắn trước người cô, đôi mắt hai màu nhìn chằm chằm tượng thần bể nát với vẻ mặt hung ác.

Ngay lúc này, Trương Minh vốn đứng ở cửa đột nhiên tiến lên một bước, nhanh chóng nắm chốt cửa, rồi đóng mạnh cửa lại.

Căn phòng vốn được bố trí ấm áp, chỉ trong một chốc chìm vào bóng tối.

Xung quanh vang lên âm thanh quỷ gào hỗn loạn, Giang Mãnh tắt máy quay phim trong tay, sau đó vứt xuống đất khẽ nói: “Sơn chủ, cẩn thận.”

Đây không giống trận pháp mà diễm quỷ có thể bố trí, nhưng bọn họ quả thật đã mắc bẫy của diễm quỷ rồi bị dẫn vào trong trận pháp.

Lúc này, tiếng gió vang lên bên tai, Giang Mãnh chợt nhấc chân đạp một cái, nghe thấy âm thanh quỷ kêu bén nhọn. Cú đạp này như một cái công tắc, chỉ thoáng chốc, vô số ác quỷ chợt nhào về phía hai người bọn họ.

Giang Mãnh vững vàng bảo vệ Sở Minh Giai ở sau lưng. Sở Minh Giai đứng ở giữa nhìn chằm chằm đám ác quỷ lao đến tấn công. Cô đang tìm kiếm cái gì đó ở trong bóng của đám quỷ, rất nhanh có một bóng quỷ chợt lóe qua, bị cô bắt được. Cô chợt lao ra, hai tay kết ấn, sau đó, vỗ một tiếng “bộp” qua đó!

Đốm lửa màu xanh lá trong lòng bàn tay đột nhiên bốc cháy mạnh mẽ, trong ánh lửa, một cô gái mặc đầm đỏ bị cụt một cánh tay thét lên đang muốn chạy trốn. Mà âm hỏa trên người cô ta càng cháy càng mạnh, cho dù làm gì thì nó cũng không cách nào dập tắt lửa được.

Bóng quỷ ở chung quanh lập tức hỗn loạn, rõ ràng bọn chúng ở trong bóng tối, nhưng như thể đang chìm sâu trong âm hỏa. Diễm quỷ thét lên, toàn bộ phần lưng đã bị đốt trụi, để lộ xương trắng ghê rợn.

Mà ngọn lửa còn đang tiếp tục lan tràn, diễm quỷ không chịu nổi nữa. Cô ta quỳ xuống cạnh Sở Minh Giai, đau khổ nói: “Cứu… cứu mạng... Sơn chủ, tha cho tôi đi, sơn chủ!”

Sắc mặt Sở Minh Giai lạnh lùng: “Chuyện mượn vận đều là cô làm?”

Diễm quỷ gật đầu: “Đúng vậy, là tôi. Nhưng mà sơn chủ, tôi cũng không phải vì bản thân đâu! Tôi làm là vì cô mà.”

Sở Minh Giai bị chọc cười: “Vì tôi?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Diễm quỷ đau khổ nhìn Sở Minh Giai: “Sơn chủ, chính thức thần của cô bảo tôi làm vậy mà... Nó nói là chỉ khi thu nhặt được vận may ngập trời thì mới khiến cho cô sống lại được...”

Lúc diễm quỷ nói lời này, âm hỏa đã thiêu rụi hai chân của cô ta, hiện tại đang đốt tới ngực và cổ.

Vừa rồi còn là một người đẹp mặc đầm đỏ đẫy đà, lúc này cũng chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Diễm quỷ kinh hoàng nói: “Sơn chủ, những gì tôi nói đều là thật, sơn chủ! Tôi không lừa cô, cứu tôi với, xin cô mau cứu tôi với!”

Sở Minh Giai không nhúc nhích chỉ nhìn diễm quỷ: “Mấy người nói muốn hồi sinh tôi, nhưng lúc tôi trở về lại định diệt trừ tôi.”

Cái bẫy ngày hôm nay chính là nhằm về phía cô.

Đáng tiếc có lẽ những tên kia đã đánh giá sai rồi, còn cho rằng bây giờ cô là người phàm, lại không có thần lực, giết chết cô sẽ rất dễ dàng.

Diễm quỷ bị đốt cháy, chỉ còn lại một hộp sọ, nhưng vẫn đang vùng vẫy: “Sơn chủ... Sơn chủ... Mau cứu tôi, tôi còn có thể, còn có thể giúp đỡ cô...”

Một tiếng “ầm” đột nhiên vang lên, bóng tối bị xé toạc, Sở Minh Giai và Giang Mãnh xoay người lại thì nhìn thấy cánh cửa phòng bị đập mở ra, ánh sáng bên ngoài chợt tràn vào trong.

Bóng tối trong phòng hoàn toàn biến mất, tất cả đám quỷ quái lập tức thét lên rồi biến mất.

Mà diễm quỷ bị đốt cháy chỉ còn lại một hộp sọ chẳng biết từ lúc nào cũng đã biến mất biệt tích.

Giang Mãnh xụ mặt muốn đuổi theo, bị Sở Minh Giai đè lại.

“Để nó đi đi.”

Nếu đối phương đã mạo hiểm quay lại để cứu diễm quỷ, có thể là bởi vì diễm quỷ biết quá nhiều, lo lắng một vài chuyện xấu xa bị Sở Minh Giai biết được.

Sắc mặt Sở Minh Giai không tốt lắm, sắc mặt của Giang Mãnh càng lạnh lùng hơn: “Sơn chủ, nó nói Thức Thần...”

Sở Minh Giai không nói chuyện, Hàn Phong Thần ở ngoài cửa dẫn Lưu Quân chạy vào trong, sắc mặt Thố Thố La Ti trắng bệch đứng ở cửa. Vừa rồi Trương Minh đột nhiên ngã xuống đất ngất xỉu, bây giờ còn nằm dưới đất.

Hàn Phong Thần sốt ruột nói: “Vừa rồi hai người làm sao thế? Cánh cửa này bị đóng kín, có làm sao cũng không mở ra được. Tôi phải lấy búa đập mới mở ra được! Tôi sợ muốn chết.”

Sau khi Trương Minh đóng cửa thì đột nhiên té xỉu, mà cánh cửa này không hề bị khóa trái. Theo lý mà nói vặn mở ra là được, song, vừa rồi cánh cửa này như bị hàn dính vào tường, có làm sao cũng không mở ra được.

Hàn Phong Thần và Lưu Quân cũng bị dọa sợ chết khiếp, thậm chí ekip chương trình cũng bị dọa, nên đã sắp xếp nhân viên vội vàng đến đây.

Lưu Quân vừa đi vào thì thán phục nói: “Vừa rồi rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì?”

Đèn trong phòng cũng bị hỏng, thông qua đèn của phòng khách, bọn họ nhìn thấy mọi thứ hỗn loạn trong phòng làm việc mà cũng ngẩn ra.

Bàn ghế ngã chỏng chơ xuống đất, rất nhiều đồ trang trí trong phòng cũng bị rớt bể, thậm chí trên tường còn có một kẽ hở rõ ràng.

Hàn Phong Thần cũng kinh ngạc: “Vừa rồi rốt cuộc hai người gặp phải chuyện gì vậy? Tình hình kịch liệt vậy?”

Thố Thố La Ti đứng ở cửa, khóc không ra nước mắt: “Mấy người có thể ra đây giúp đỡ không, Trương Minh ngất xỉu rồi, làm sao đây.”

Giang Mãnh cầm máy quay phim bị vứt dưới đất lên để kiểm tra, rất tốt, máy quay phim không bị hỏng, nếu không anh còn phải đền tiền.

Sở Minh Giai: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài rồi nói tiếp.”

Hàn Phong Thần lo lắng: “Căn phòng này bị đập thành như vậy, chúng ta có phải đền tiền không? Tính vào chúng ta hay tính vào chương trình? Chắc hẳn chương trình sẽ bỏ tiền mà nhỉ?”

Chương trình: “...”

Hàn Phong Thần nắm chặt nắm tay: “Em đoán chương trình không thiếu chút tiền này đâu!”

Chương trình: “...”

Cậu là cậu ấm của một gia đình giàu nứt đố đổ vách tại thành phố Nam, chẳng lẽ cậu còn thiếu chút tiền này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.