Chương trước
Chương sau
Vừa rồi Giang Mãnh giằng co với Hàn Phong Thần, khí thế của anh ép người, thậm chí vì cảm xúc không biết tên nào đó mà âm thanh anh đóng cửa cũng rung trời.

Kết quả bây giờ vừa đóng cửa lại, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Sở Minh Giai, Giang Mãnh lại sợ hãi.

Sở Minh Giai nhìn anh mà không nói chuyện, xoay người đi vào trong phòng.

Trong lòng Giang Mãnh thấp thỏm, căng thẳng nhìn Sở Minh Giai, cúi thấp đầu đi vào theo.

Trong phòng mở đèn vàng ấm áp, Sở Minh Giai ngồi trên ghế sô pha nhìn Giang Mãnh: “Cởi quần áo tôi xem thử.”

Giang Mãnh: “...”

Vành tai Giang Mãnh lập tức đỏ bừng, anh chần chừ nói: “Chuyện này, sơn chủ, chuyện này cũng không cần đâu nhỉ?”

Sở Minh Giai tức giận: “Sao, cậu muốn tôi tự ra tay?”

Giang Mãnh: “...”

Vậy thì càng không cần.

Giang Mãnh cúi thấp đầu tháo mũ của mình trước, gặp lại lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Minh Giai thấy Giang Mãnh tháo mũ.

Đường cong ngũ quan của Giang Mãnh rất sắc bén, đỉnh mày cao, đôi mắt của anh rất sâu, anh cắt đầu đinh, để lộ góc mặt sắc bén, sự sắc bén càng áp bách người ta.

Sở Minh Giai nhìn tóc của anh, sâu kín nói: “Ngày nào cũng đội mũ, tôi còn cho rằng nhiều năm không gặp, cậu bị hói rồi chứ.”

Giang Mãnh: “...”

Giang Mãnh khó tin nhìn Sở Minh Giai, sao anh hói đầu được!

“Tôi làm vậy là vì để chắn ánh mắt của người khác.”

Anh oan ức, có trời mới biết những năm qua chắn ánh mắt của người khác phiền phức cỡ nào.

Xã hội hiện đại còn đỡ, vào trăm năm trước, rất nhiều người coi anh là yêu ma khác loài. Chỉ cần anh vừa xuất hiện thì sẽ bị người ta xua đuổi, thậm chí đã từng có người của huyền môn tụ tập để đuổi giết anh.

May mà anh chạy nhanh.

Giang Mãnh nói xong thì giơ tay cởi áo thun ngắn tay trên người xuống, để lộ bắp thịt cường tráng trên người.

Đường cong bắp thịt của anh vô cùng hoàn mỹ, mặc quần áo thì không nhìn ra, nhưng cởi quần áo ra thì có thể nhìn thấy cơ bụng cường tráng của anh cùng với tám múi xinh đẹp.

Sở Minh Giai nhìn thấy trên người anh có đủ loại vết thương lớn nhỏ, bên phải bụng lại có thêm một vết thương mới, là một vệt máu tầm mười xăng-ti-mét.

Sở Minh Giai đứng dậy đi qua, đứng ở bên cạnh Giang Mãnh nhìn vết thương kia.

Giang Mãnh áy náy đỏ mặt: “Sơn chủ...”

Sở Minh Giai đứng gần quá, Giang Mãnh ngại, nhịp tim thậm chí tăng tốc, cả người nóng lên.

Sở Minh Giai nhíu mày: “Cậu là Thiên Hành Dạ Xoa, ngày đi ngàn dặm, tại sao không đuổi kịp diễm quỷ?”

Diễm quỷ bị thương, còn tự cắt một cánh tay, cho dù Giang Mãnh mất một nửa thần lực thì cũng không thể nào không đuổi kịp.

Sắc mặt Giang Mãnh đông cứng, anh nói: “Quả thật là không đuổi kịp, tốc độ của diễm quỷ rất nhanh, hơn nữa, nó còn đả thương tôi.”

Nói tới đây, Giang Mãnh xấu hổ. Anh quả thật không bằng trước kia, không biết sơn chủ có chê anh không.

Sở Minh Giai đi quanh Giang Mãnh một vòng, đột nhiên vỗ lên lưng anh một cái “bộp”. Giang Mãnh bất ngờ, buồn bực rên một tiếng, không chịu được nên hai cái sừng trên đỉnh đầu ló ra. Anh quay đầu lại, đôi mắt màu xanh đen nhìn Sở Minh Giai: “Sơn chủ...”

Sở Minh Giai thở dài: “Tối nay nghỉ ngơi ở chỗ này đi, không được phép đi đâu hết.”

Giang Mãnh cúi đầu yên lặng ngồi trên ghế sô pha.

Nhìn thấy Giang Mãnh biến thành dáng vẻ bây giờ, tâm trạng của Sở Minh Giai rất tồi tệ.

Giang Mãnh đã từng là thần bảo vệ của cô, là hộ vệ trung thành nhất của cô. Anh đứng đầu trăm quỷ, lúc thần lực của anh cường thịnh nhất, đừng nói diễm quỷ, Diêm Vương tới cạnh anh cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Song, bây giờ, anh mất một nửa thần lực, ngay cả nguyên hình của mình cũng sắp không giấu được nữa.

Nên, năm đó lúc cô bế quan ngủ say, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao cô mở mắt tỉnh dậy lại nhập vào cơ thể của người khác, mà thế gian đã qua ngàn năm?

Sở Minh Giai nghĩ về những chuyện này, vốn dĩ không ngủ được. Nửa đêm cô ngồi dậy thì nhìn thấy một bóng đen lớn nằm sấp trên mặt đất, trên đầu là hai cái sừng lớn màu đen, tứ chi co lại nằm trên mặt đất.

Cái đuôi của con thú to lớn nhẹ nhàng phe phẩy ở trên mặt đất, hiển nhiên nó không hề chìm vào giấc ngủ.

Sở Minh Giai xuống giường, đi thẳng tới bụng của cự thú, ngồi vào đống lông ấm áp mà dày dặn của nó.

Con thú to lớn lặng lẽ mở mắt ra, nhìn thấy sơn chủ ngủ trên bụng mình, trong lòng mềm mại. Cảnh này khiến cho nó nghĩ tới ngàn năm trước ở trong Kỳ Sơn.

*

Sáng sớm hôm sau, Sở Minh Giai còn chưa tỉnh ngủ, Giang Mãnh ở trần nhẹ nhàng ôm Sở Minh Giai trong ngực rồi đặt cô lên giường. Cánh cửa bị gõ “ầm ầm”, Giang Mãnh chau mày, đi nhanh qua đó nhìn vào mắt mèo rất lâu, phát hiện người gõ cửa là Hàn Phong Thần.

Giang Mãnh không tỏ vẻ gì mở cửa phòng, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hàn Phong Thần: “Làm gì?”

Hàn Phong Thần cả đêm không ngủ, nhìn Giang Mãnh với đôi mắt thâm quầng, ước chừng ngẩn ra mấy giây.

Giang Mãnh không đội mũ lưỡi trai thì là một người đàn ông có sức hút, Hàn Phong Thần suýt không nhận ra anh.

Anh còn chưa mặc áo vào, để lộ cơ bụng tám múi. Đang khoe mẽ cho ai xem đấy?

Cứ như người ta không có vậy.

Hàn Phong Thần kéo kéo quần áo của mình, xụ mặt hỏi: “Chị Sở đâu?”

Giang Mãnh cũng xụ mặt: “Còn chưa thức dậy, có việc?”

Hàn Phong Thần tức điên rồi: “Anh nói xem? Anh nói xem có việc không nào?”

Đậu xanh, mẹ kế của cậu qua đêm với người đàn ông khác, hiện tại, người đàn ông này còn không mặc áo mà đi ra mở cửa khiêu khích cậu!

Giang Mãnh lười để ý tới cậu: “Không có việc thì cút, một lát nữa sắp bắt đầu livestream rồi.”

Nói xong, Giang Mãnh đóng cửa lại.

Hàn Phong Thần: “...”

Hàn Phong Thần cắn răng nghiến lợi tiếp tục đập cửa: “Chờ đã! Anh cút ra cho ông đây nào!”

Hàn Phong Thần đập cửa một lúc, Giang Mãnh không thèm để ý tới cậu, Hàn Phong Thần sắp tức chết.

Lúc này, Lưu Quân khiêng máy quay phim đến, sau lưng chú ấy còn có bé biên đạo đi theo.

Bé biên đạo rất khách khí nói: “Thầy Hàn, livestream sắp bắt đầu rồi. Thầy ăn sáng chưa?”

Hàn Phong Thần tức giận: “Ăn gì mà ăn, tức cũng no rồi!”

Bé biên đạo: “...”

*

Mặc dù Hàn Phong Thần nổi nóng, nhưng livestream còn tiếp tục tiến hành.

Sở Minh Giai ăn sáng, thay quần áo xong thì cùng với Giang Mãnh ra cửa. Lúc này, chưa lâu lắm mà tất cả mọi người trong chương trình đều biết đêm khuya thầy Giang và chị Sở cùng ở chung một phòng!

Nhưng không có một ai dám nói cả, thậm chí hóng hớt cũng không dám.

Dù sao thì đại sư giống như Sở Minh Giai, cho dù có hóng hớt, đó cũng không phải là người bình thường dám nói.

Hàn Phong Thần xụ mặt, nhìn thấy Sở Minh Giai thì cũng không nói gì. Bình thường cậu là người nói nhiều nhất, lúc này lại ngột ngạt không nói tiếng nào, xem ra cậu bị chọc tức thật rồi.

Sở Minh Giai biết cậu đang nổi nóng, nhưng cô không định giải thích, chuyện này chắc hẳn nên do Hàn Cẩn Phong nói ra.

Hôm nay chương trình không sắp xếp nhiệm vụ, bởi vì người của ban ngành đặc thù tìm đến rồi.

Bọn họ tới vô cùng vội vàng, thậm chí hơi kích động: “Cô Sở, chúng tôi phát hiện một chuyện, cần cô xem giúp.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sở Minh Giai dẫn người đó đi vào phòng: “Phát hiện được gì rồi?”

Đặc phái viên lấy ipad ra, sau đó bấm vào một phòng livestream.

Anh ta chọn một video, bấm chiếu: “Cô xem thử streamer này đi.”

Hàn Phong Thần nghe thấy vậy, vốn im lặng không nói chuyện, nhưng quả thực không thắng nổi lòng hiếu kỳ của mình. Vì vậy, cậu rất không được tự nhiên mà sáp đến gần, cùng Sở Minh Giai xem video.

Trong video là một streamer trẻ xinh đẹp. Streamer mặc đầm trắng, đeo tai thỏ đáng yêu, đang trò chuyện với mọi người trong phòng livestream, nói chuyện được giữa chừng thì sẽ nhảy múa, hát đôi câu cho mọi người.

Sở Minh Giai quả thực không biết mấy livestream này có gì để xem, số người xem lại có mấy trăm ngàn người!

Hàn Phong Thần kinh ngạc nói: “À, cô ta ấy à, em biết cô ta!”

Hàn Phong Thần: “Cô ta là một hot girl rất nổi danh, công ty em từng hợp tác với cô ta. Trước kia, lúc em quay MV, hình như cô ta có đóng vai diễn viên quần chúng.”

Còn về tại sao lại nhớ, đương nhiên là bởi vì MV của cậu đều là một vài dancer chuyên nghiệp. Kết quả bởi vì người này có người nâng đỡ, cho nên cứng rắn nhét cô ta vào.

Hàn Phong Thần “chậc” một tiếng, ỷ vào phòng livestream chưa mở mà thì thầm: “Nhảy thế này đúng là chẳng ra gì cả.”

Không biết sao đối phương hot được nữa.

Lưu Quân ở bên cạnh chen miệng vào: “Ây da, bây giờ người ta chỉ cần gương mặt và dáng đẹp, nói gì đó thì cũng có người xem, có người nâng đỡ. Chẳng phải người ta xem streamer vì để xem mặt thôi sao? Nếu muốn xem ca hát khiêu vũ thật, vậy không phải nên đi xem idol à? Ai còn xem streamer chứ? Người xem khác nhau thì yêu cầu khác nhau mà.”

Hàn Phong Thần: “...”

Đậu mé, nói vậy cũng khá có lý là sao?

Bọn họ xem mười mấy phút cũng không nhìn ra gì, cho đến phút thứ hai mươi, nữ streamer mới bắt đầu biểu diễn tiết mục kế tiếp.

Trang điểm.

Đúng vậy, hot girl vừa ca hát vừa khiêu vũ ở trong phòng livestream này thật ra là một beauty blogger.

Cô ta có ngũ quan vô cùng xinh xắn, cùng với làn da trắng nõn không tì vết. Cô ta cột mái tóc đen nhánh lên, sau đó trang điểm ở trước mặt mọi người.

“Bây giờ mình sắp trang điểm theo kiểu khuê phòng thời cổ nè, chỉ dùng một cây bút là có thể hoàn thành phần lớn lớp trang điểm.”

Nữ streamer nói xong thì bắt đầu vẽ lên mặt mình.

Đặc phái viên hỏi Sở Minh Giai: “Kỹ xảo trang điểm của cô ta rất hiếm gặp, liệu có khả năng không?”

Đặc phái viên là một người đàn ông trung niên, còn nói loại kỹ xảo trang điểm này rất hiếm gặp, như thể ông ta từng gặp rất nhiều lần vậy.

Hàn Phong Thần nhịn rồi lại nhịn, vẫn nhịn mà không dám nói ra.

Sở Minh Giai chau mày: “Nhưng cánh tay cô ta không có vấn đề gì hết.”

Mấy đặc phái viên đều thở dài: “Từ hôm qua đến bây giờ, chúng tôi rà soát tổng cộng mấy trăm người, nói thật nhé, người này có khả năng nhất rồi.”

Sở Minh Giai bấm vào trang chủ của blogger, xem vài video của cô ta, yên lặng một lát, nói: “Vẫn nên quan sát trước đã, tôi cảm thấy không giống lắm.”

Mặc dù ngành trang điểm quả thật rất giống diễm quỷ, chuyện trọng yếu hơn là trên bàn làm việc của blogger này, trừ chai lọ đồ trang điểm ra thì vẫn còn mấy cây kéo màu vàng, đây quả thật quá lộ liễu rồi.

Mấy đặc phái viên rất thất vọng, vừa rồi bọn họ còn vui mừng vì cho rằng tìm được người hiềm nghi.

Đợi mấy đặc phái viên rời đi xong, chương trình mới dám phát thẻ nhiệm vụ cho Sở Minh Giai.

Biên đạo: “Người ủy thác lần này là một chàng trai vô cùng trẻ tuổi, anh ta vì bạn gái của mình nên mới đến ủy thác.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.