Sau khi hầm trú ẩn bị phát hiện, Lưu Hồng căng thẳng. Sắc mặt bà ấy trắng bệch, như thể rất sợ hãi, chuyện này khiến cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Phòng livestream: [To gan suy đoán một chút, bà ta không tự tay sát hại con của mình chứ?]
[Rất có thể, nếu không thì bà ta căng thẳng như vậy để làm gì?]
[Lần này ủy thác cho chương trình, chỉ có một mình bà ta ra mặt. Chắc người nhà của bà ta còn chưa biết chuyện này?]
[Nghĩ kỹ thì vô cùng kinh khủng, đây rốt cuộc là có nội tình gì!]
...
Lúc người xem trong phòng livestream bàn luận ầm ĩ, Lưu Hồng thét lên, định đi đóng kín cánh cửa hầm trú ẩn, nhưng bà ấy vốn dĩ không phải là đối thủ của Giang Mãnh. Giang Mãnh chắn trước lối vào căn hầm ở dưới đất để ngăn cản Lưu Hồng, đôi mắt khác màu nhìn chằm chằm Lưu Hồng. Lưu Hồng sợ hãi, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, liên tục lui ra sau mấy bước.
Sở Minh Giai đi tới lối vào hầm trú ẩn rồi bước xuống bậc thang.
Giang Mãnh theo sát phía sau, nhìn chằm chằm Sở Minh Giai, rất sợ cô xảy ra chuyện.
Lúc Hàn Phong Thần sắp đi xuống, nghe thấy Giang Mãnh nói: “Phía dưới rất chật. Lưu Quân, đưa máy quay phim cho tôi.”
Lưu Quân đáp lại một tiếng: “Được, thầy Giang, anh cầm chắc.”
Máy quay phim nhỏ nhắn ổn định, Giang Mãnh đưa một tay nhận lấy, mà lúc này Sở Minh Giai đã mở ngọn đèn nhỏ màu hoàng hôn trong hầm trú ẩn lên.
Vì vậy, cảnh tượng lộ ra trước mắt các khán giả là ở dưới đất bên cạnh bức tường mờ tối là một tấm bài vị thần linh, bên cạnh bài vị có ba chén rượu, ba cây nhang đang cắm chưa cháy hết.
Có câu ba cây nhang lạy thần, hai cây nhang lạy quỷ, đây rất rõ ràng không phải là bài vị của con trai Lưu Hồng.
Sở Minh Giai chau mày đi đến đó, Giang Mãnh lập tức đi theo, không ngờ nhìn thấy sáu chữ trên bài vị: Thần vị sơn chủ Kỳ Sơn.
Thần sắc Sở Minh Giai trầm xuống, trên bài vị viết là thần vị của cô, nhưng không phải là cô.
Kể từ khi cô quay về là đã không cảm ứng được nhân gian cung phụng nữa.
Cho nên, ngàn năm sau mất đi cung phụng, không phải Sơn Thần chết rồi, mà là bởi vì Kỳ Sơn đã có Sơn Thần mới?
Sao cô không biết chuyện này?
Hơi thở của Giang Mãnh nặng nề hơn, nhìn chằm chằm bài vị với ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Không khí ngưng đọng mấy giây, Sở Minh Giai che micro trước ngực, chậm rãi mở miệng: “Tôi bảo cậu canh chừng núi thần cho kỹ, cậu tự ý rời bỏ cương vị, hiện giờ tức giận có tác dụng gì?”
Đây vẫn là câu thứ hai mà Sở Minh Giai nói với Giang Mãnh sau khi quay về, câu trước đó là bảo anh im miệng.
Giang Mãnh chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ bừng. Anh mím môi, chần chừ một lúc mới nói: “Sơn chủ, là lỗi của tôi. Cô có thể trách phạt tôi, nhưng, nhưng xin cô đừng vứt bỏ tôi.”
Anh đã mất sơn chủ một ngàn năm, có trời mới biết một ngàn năm qua, vì để tìm Sở Minh Giai, anh sắp điên mất rồi.
Sở Minh Giai không trả lời anh mà hỏi: “Đôi mắt bị sao thế?”
Giang Mãnh sửng sốt, ngay sau đó cúi đầu thấp hơn. Anh mím môi, mấy giây không nói chuyện.
Sở Minh Giai từ trên cao nhìn xuống thần vị kia, lạnh giọng mở miệng: “Bây giờ không nói, vĩnh viễn đừng nói.”
Giang Mãnh lập tức ngẩng đầu lên, có chút nóng nảy mở miệng: “Không phải, tôi, tôi sợ sơn chủ tức giận.”
Người đàn ông có thân hình cao lớn khom người cúi đầu đứng bên cạnh Sở Minh Giai nhỏ nhắn, sát khí mà ngay cả quỷ quái cũng phải tránh xa ba mét bị thu sạch sẽ, hận không thể biến thành một con mèo nhỏ tròn trịa ngoan ngoãn.
Giang Mãnh lo lắng nói: “Sơn chủ, sau khi cô biến mất, tôi đi khắp nơi tìm cô. Ban đầu còn có La Tang trông nom đền thần, nhưng sau này, linh mạch của Kỳ Sơn dần dần khô héo. La Tang không có thần lực của cô duy trì, rất nhanh không chịu được nữa, vì để cứu vãn linh mạch của Kỳ Sơn, tôi đã đánh mất thần lực mà cô cho.”
Giang Mãnh vô cùng hung ác, là vật không may mắn, bởi vì có thần lực của Sở Minh Giai nên mới có thể lấy được linh lực ở trong Kỳ Sơn để bồi bổ. Sau này, Sở Minh Giai biến mất, vì để cứu linh mạch của Kỳ Sơn, anh đã mất thần lực, cho nên không giấu được sát khí mạnh mẽ, anh đành rời Kỳ Sơn.
Con mắt màu xanh hiện ra cũng là bởi vì linh lực của anh không đủ, không có cách nào khống chế được nguyên hình.
Sở Minh Giai chau mày: “La Tang cũng chết rồi?”
Giang Mãnh gật đầu.
La Tang là quỷ hầu của Sở Minh Giai, một người giấy dùng để trông chừng cửa lớn của đền thần.
Người giấy vốn không có hồn phách, đều dựa vào thần lực của Sở Minh Giai để sống. Sau khi Sở Minh Giai biến mất, dĩ nhiên là sẽ biến mất bởi vì hao hết sức mạnh.
Sở Minh Giai không nói chuyện, Giang Mãnh hơi căng thẳng: “Sơn chủ, cô đừng tức giận, tôi biết sai rồi.”
Sở Minh Giai nhìn anh, thở dài: “Tôi nhìn thấy sát khí của cậu tràn ra ngoài, có phải sắp không chịu nổi rồi không?”
Giang Mãnh không nói chuyện. Anh không dám nói gần đây bản thân thường xuyên biến về nguyên hình vào ban đêm, nếu như không gặp được Sở Minh Giai, bây giờ anh hẳn sẽ quay lại Kỳ Sơn, tìm sơn động để ẩn núp rồi chìm vào ngủ say.
Sở Minh Giai nhìn thấy anh không nói chuyện, cũng không hỏi nữa mà nói: “Thôi vậy, chuyện này để sau rồi nói, cạy cái này ra trước đi.”
Vì vậy, Giang Mãnh lập tức cầm xẻng sắt cạy thần vị ra.
Sau khi cạy thần vị ra, chỗ ban đầu để thần vị có một tấm ván, lật tấm ván lên là có thể nhìn thấy có một cái hộp gỗ ở phía dưới.
Loại chuyện này khiến cho người ta không khỏi nghĩ tới Lâm Tiêu bị khóa chặt ở trong hộp gỗ.
Sở Minh Giai nghiêm mặt nói: “Lấy ra đi.”
Các khán giả trong phòng livestream kinh sợ: [Đệch, đệch, lại đến rồi, lại đến rồi, các chị em!]
[Cảnh tượng quen thuộc này, hộp gỗ quen thuộc này, bầu không khí quen thuộc này... Chẳng lẽ lại là mượn vận?]
[Không thể nào, mẹ mượn vận của con trai quả thực là chưa bao giờ nghe nói tới. Vả lại, nếu khí vận của con trai tốt, tại sao phải giết chết nó?]
[Liệu có khả năng nào đây cũng là cùng một người sau màn sai bảo không? Bác gái này chỉ bị lợi dụng? Dù sao thì bà ta cũng muốn có con trai như vậy mà.]
...
Các khán giả đang suy đoán, mọi người tại hiện trường cũng muốn biết, ngay cả Sở Minh Giai mất một lúc cũng không hiểu tại sao Lưu Hồng phải tự tay giết chết con trai của mình?
Không phải bà ta rất muốn có con trai?
Giang Mãnh lấy hộp gỗ ra rồi đặt xuống đất, phía trên là lá bùa và lời chú quen thuộc, Giang Mãnh ngẩng đầu nhìn Sở Minh Giai.
Đây quả thật là lại là một pháp trận mượn vận, thần vị được sử dụng ở phía trên chủ yếu là để trấn áp cái hộp gỗ này.
Sở Minh Giai thở dài: “Xem ra đứa bé này rất có linh khí.”
Nếu không thì vốn dĩ không cần trấn áp.
Sau khi mở hộp ra, thứ xuất hiện trước mắt các khán giả vẫn là một hũ tro cốt bị úp ngược, không hề khác Lâm Tiêu lần đó.
Nhưng trong mắt của Giang Mãnh và Sở Minh Giai lại rất khác biệt.
Lần trước, trong hũ tro cốt của Lâm Tiêu chứa tro cốt của Lâm Tiêu, nhưng ở chỗ này, Giang Mãnh mở ra xem, bên trong là hài cốt của một đứa bé sơ sinh.
Các khán giả trong phòng livestream cũng kinh ngạc ngây người: [Cái này, đây chẳng lẽ là...]
[Trời ơi, chú cảnh sát mau làm việc đi! Nhất định phải thẩm vấn bác gái này kỹ càng.]
[Có lẽ nào là bà ta khó sinh, cho nên sinh ra một đứa bé đã chết không...]
Các khán giả xem livestream đúng là không hiểu nổi người mẹ kiểu gì sẽ làm ra loại chuyện này, thậm chí không nhịn được kiếm cớ cho bà ta.
Sở Minh Giai và Giang Mãnh cầm hũ tro cốt đi ra khỏi hầm trú ẩn. Lưu Hồng nhìn thấy hũ tro cốt trong tay Giang Mãnh, sắc mặt lập tức nhợt nhạt, tức giận nói: “Mấy người… sao mấy người đào nó ra rồi?!”
Sắc mặt Lưu Hồng hốt hoảng, hơn nữa như thể rất sợ hũ tro cốt kia, thậm chí không dám đến đó nhìn một cái.
Sở Minh Giai: “Không phải bác nói mỗi đêm đều có thể nghe thấy âm thanh “lộc cộc”, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc của trẻ sơ sinh à? Cái này chính là căn nguyên, bác xem cho kỹ.”
Lưu Hồng lắc đầu lui ra sau, ánh mắt tránh né: “Không, tôi không xem, tôi không muốn xem, tôi không tin lời mấy người nói. Mấy người đều là lừa đảo, tôi không tin... Không tin...”
Bà ta luôn nói không tin, nhưng bà ta không tin cái gì?
Không tin Sở Minh Giai nói đứa con thứ ba của bà ta là bé trai?
Sở Minh Giai nhìn hài cốt trong hũ tro cốt, lạnh giọng nói: “Xương của trẻ con mới chào đời là mềm, bà bỏ nó vào trong vò, sau đó chôn dưới đất, còn sử dụng thần vị của sơn thần để trấn áp. Rốt cuộc là vì sao? Không phải bác rất thích con trai? Đây là bé trai.”
Nghe tới chỗ này, phản ứng của Lưu Hồng rất lớn, bà ta la to: “Cô nói bậy! Nó là con gái!”
Sở Minh Giai: “...”
Mọi người: “...”
Hàn Phong Thần luôn yên tĩnh cũng không nhịn được nữa: “Là nam hay nữ, bà không phân biệt rõ sao?”
[Nhất định là có mờ ám! Chắc không phải bà ta ngộ nhận đứa con là con gái rồi giết chết chứ?]
[Cảnh sát đâu? Tại sao còn chưa đến nữa, mau bắt bà ta đi thẩm vấn!]
[Trong này nhất định là có nội tình, phỏng chừng có liên quan đến sự kiện mượn vận trước đó, nói không chừng là cùng một nhóm người!]
...
Sở Minh Giai chậm rãi mở miệng: “Đứa bé này rất có linh khí, bác bỏ thi thể của nó vào trong hũ tro cốt, lại tiến hành trấn áp, hồn phách của nó không biến đổi thành hung vật, mà biến thành vò quỷ. Nó tìm được bác nhờ dây mẹ con nhưng lại không trả thù bác, chỉ đến thăm bác mỗi ngày, nó còn có suy nghĩ hướng thiện của con người.”
Vò quỷ rất hiếm gặp, chỉ có ở trong cổ đại. Có vài đạo sĩ tu luyện tà thuật sẽ bỏ con người vào trong vò, sau đó tiến hành luyện hóa. Vò quỷ được luyện thành sẽ lấy vò làm cơ thể chính, đao thương bất nhập, quỷ khí mạnh mẽ, tuỳ ý nghe theo đạo sĩ sai khiến.
Lưu Hồng nghe tới chỗ này, sụp đổ thét chói tai: “Đã nói rồi mà, nó không phải con tôi! Không phải! Nó là sát tinh khắc bố khắc mẹ!”
Cảm xúc của Lưu Hồng kích động, lắc đầu lẩm bẩm: “Lúc tôi mang thai nó, sát khí của nó rất nặng, bọn nhỏ chung quanh đều khóc vì sợ nó. Lúc đó tôi không dám ra cửa, bởi vì, bởi vì hàng xóm đều chê tôi...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người lớn tuổi không cho bà ta đi bằng cửa chính, cho rằng bà ta hù dọa con cái trong nhà. Cho nên, sau này, đại sư tới nhà nói đứa con khắc bố khắc mẹ, bà ta lập tức tin điều đó.
Sở Minh Giai yên lặng mấy giây, cúi đầu nhìn lối vào hầm trú ẩn, nhẹ giọng nói: “Nghe thấy chưa? Bác ấy không nhận nhóc.”
Mọi người: “...”
Lưu Hồng hoảng sợ lui ra sau mấy bước, nhìn lối vào hầm trú ẩn, lại nhìn Sở Minh Giai: “Cô, cô đang nói chuyện với ai?”
Hàn Phong Thần theo ánh mắt của Sở Minh Giai nhìn về phía lối vào hầm trú ẩn. Chỉ nhìn thấy ngay lối vào hầm trú ẩn đen thui, chẳng biết từ lúc nào có thêm một gương mặt bánh bao trắng nõn.
Gương mặt bánh bao tròn trịa, đôi mắt vừa đen vừa to, miệng nhỏ nhắn. Nó nghiêng đầu nhìn Sở Minh Giai, hai bàn tay đầy thịt nhỏ nhắn của nó chống trên mặt đất, gương mặt bánh bao nhỏ gối lên hai bàn tay nhỏ, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Cho dù Hàn Phong Thần không thích trẻ con lắm nhưng nhìn thấy cảnh này thì trái tim cũng sắp tan chảy.
Hàn Phong Thần sờ sờ ngực, không kiềm được đè thấp giọng, nói: “Trời ơi, nó đáng yêu quá. Nếu nuôi tiểu quỷ trong miệng người khác là nuôi như vậy, vậy tôi...”
Giọng nói của cậu tạm ngừng một lát, đột nhiên nhìn rõ ràng. Đứa nhóc đáng yêu bị chứa ở trong vò, nó chỉ để lộ hai tay và đầu, cơ thể và chân đều đang ở trong vò.
Hàn Phong Thần sờ sờ mũi: “Vậy tôi cũng, không được cho lắm.”
Phòng livestream: [Cứu mạng, bọn họ nhìn thấy đứa bé kia rồi?]
[Tôi gấp lắm đấy, tôi gấp lắm đấy, rốt cuộc dáng dấp của đứa bé kia ra sao? Xem dáng vẻ của Thần Thần thì hình như nó rất đáng yêu.]
[Tìm kiếm vò quỷ lại không tìm được tư liệu là sao? Thật sự có thứ này hả?]
[Không biết nữa, nhưng chị Sở nói có, vậy nhất định là có!]
...
Mặc dù em bé mới sinh ra đã bị bỏ vào trong vò, nhưng nó biến thành vò quỷ xong rồi lêu lổng ở trong nhân gian mấy năm, lúc này đã biết hết mọi chuyện.
Nó nhìn Sở Minh Giai rồi chớp mắt mấy cái, đột nhiên méo miệng, nước mắt rơi xuống.
Hàn Phong Thần: “!!!”
Hàn Phong Thần lập tức căng thẳng, lắp ba lắp bắp nói: “À cái kia, tôi, tôi không có ý đó đâu. Thật ra nhóc rất đáng yêu, tôi thích lắm, chứ không có ý nói nhóc xấu đâu...”
Vò quỷ không đoái hoài Hàn Phong Thần, nó bò ra hầm trú ẩn, hai cái chân ngắn và nhỏ dưới đáy vò vươn ra, một cục tròn vo đi về phía Sở Minh Giai.
Dáng vẻ nó đeo cái vò rất giống một con rùa đen tròn vo.
Vò quỷ nhỏ đi tới bên cạnh Sở Minh Giai, ngẩng đầu lên nhìn Sở Minh Giai, nhỏ giọng mở miệng: “Sơn Thần đại nhân.”
Sở Minh Giai: “???”
Sở Minh Giai kinh ngạc: “Em biết tôi?”
Vò quỷ nhỏ gật đầu, hít mũi: “Em từng đi đền ma, nơi đó có thần lực của đại nhân.”
Sở Minh Giai: “...”
Mấy trăm năm trước, đền ma trong miệng vò quỷ nhỏ là đền thần của Sơn Thần Kỳ Sơn, hương khói cường thịnh.
Giờ đây đã biến thành đền ma lạnh tanh đìu hiu, trở thành một trong những nơi thám hiểm đáng sợ nhất dành cho dân thám hiểm.
Vò quỷ cau mày xoay đầu nhìn Lưu Hồng, rất nhanh biến mất ngay tại chỗ, không biết trốn đi đâu mất rồi.
Đáng thương thay cho vò quỷ nhỏ, chắc nó còn chưa biết bởi vì khí vận của bản thân quá tốt mà bị bố mẹ ruột thịt bán đứng, sau khi chết còn bị kẻ giả mạo thần linh trấn áp.
Lúc Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần nói chuyện với vò quỷ, Lưu Hồng đã sợ xanh cả mặt, dưới sự kích động của cảm xúc, bà ta đã ngất xỉu.
Lúc này, cảnh sát huyện Kỳ Sơn luôn chú ý phòng livestream đã đến nơi. Bọn họ cũng cảm thấy phòng livestream của Sở Minh Giai rất tà môn. Lúc này, bọn họ đứng ở trên con đường nhỏ đất vàng trước cửa nhà của Lưu Hồng, nhìn mấy người trong nhà với ánh mắt phức tạp.
Hai đặc phái viên đi theo có sắc mặt bình tĩnh, đi vào trong đàm phán: “Chúng tôi nghi ngờ Lưu Hồng có liên quan đến vụ án lừa bán trẻ em mấy năm trước, bây giờ cần dẫn bà ta đi để hỗ trợ điều tra.”
Sở Minh Giai lập tức nhường đường, đưa tay ra hiệu: “Mời.”
Đặc phái viên: “...”
Đặc phái viên: “Cô Sở, chúng tôi cần cô trợ giúp.”
Sở Minh Giai: “...”
Sở Minh Giai cũng muốn biết rốt cuộc ngọn núi thần của mình là đã gặp chuyện gì. Giờ đây, hai chuyện mượn vận đã chỉ ra là có liên quan đến Sơn Thần Kỳ Sơn, đi sâu vào điều tra, có lẽ có thể đào ra được kẻ ở phía sau màn.
Lưu Hồng bị đưa đi.
Sở Minh Giai dẫn Giang Mãnh và Hàn Phong Thần cùng đi lấy lời khai.
Livestream một lần nữa bị dừng giữa chừng.
Trong thời gian ngắn, trong biên giới Kỳ Sơn xuất hiện hai sự kiện mượn vận tương tự nhau, rất có thể sẽ khiến cho dân chúng khủng hoảng.
Dù sao thì bất kể là phái nữ trẻ tuổi hay là trẻ con vừa ra đời đều bị xem là đối tượng mượn vận, vậy chẳng phải đã nói rõ chỉ cần khí vận của đối tượng mượn vận tốt thì cũng sẽ bị để mắt tới?
Rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện giống như vậy?
Sở Minh Giai và Giang Mãnh cùng đi tới đồn cảnh sát, Lưu Hồng bị dẫn đi thẩm vấn riêng.
Đặc phái viên dẫn Sở Minh Giai đến đó để đứng nghe. Lưu Hồng tỉnh lại thì có biểu hiện tinh thần hoảng loạn. Bà ta tin chắc đứa bé bị bỏ vào trong vò không phải con bà ta, mà là sát tinh khắc cha khắc mẹ, là ác quỷ hung thần ác sát, nó cũng không phải bé trai mà là con gái. Bà ta tin chắc là con gái.
“Nếu như là bé trai, tôi nhất định...”
Bà ta lẩm bẩm, âm thanh rất thấp: “Tôi nhất định sẽ không làm vậy, cho dù nó là ác quỷ, tôi cũng... tôi cũng nhận.”
Tất cả mọi người đều nhìn bà ta với vẻ nặng nề, Hàn Phong Thần thở dài: “Người này, vì sinh con trai mà điên rồi.”
Lúc này, đột nhiên có một người đàn ông trung niên da đen xông vào đồn cảnh sát, ông ta la to: “Lưu Hồng! Lưu Hồng đâu! Các anh bắt vợ tôi đi đâu rồi? Mau thả bà ấy ra.”
Mấy cảnh sát ngăn cản ông ta: “Bác này, bác bình tĩnh trước đi. Người tình nghi đang tiếp thu thẩm vấn...”
“Thẩm vấn? Thẩm vấn cái rắm! Bà ấy có tiền sử mắc bệnh tâm thần, các anh làm cảnh sát mà không biết sao?”
Mọi người: “...”
Sở Minh Giai: “???”
Sở Minh Giai quay đầu hỏi đặc phái viên: “Tiền sử mắc bệnh tâm thần?”
Đặc phái viên chau mày: “Trên tài liệu cá nhân của bà ta không hề có ghi chép chẩn đoán.”
Nếu người thân nói là có, vậy nhất định là phải dẫn đi chẩn đoán. Nếu như đối phương thật sự có bệnh tâm thần, vậy việc điều tra vụ án này sẽ càng khó hơn.
Chồng của Lưu Hồng tên là Tống Quế, là người địa phương tại huyện Kỳ Sơn, trước kia sống trong thôn, sau này, bởi vì khu vực Kỳ Sơn có ma quỷ lộng hành, người trong thôn dần dần dọn ra ngoài. Tống Quế thấy người trong thôn cũng dời hết rồi, không có cách nào, cũng gom tiền, mấy năm trước đã xây căn nhà nhỏ ở trong trấn hiện tại.
Đặc phái viên lập tức đi tới bên cạnh Tống Quế, nghiêm túc nói: “Vợ ông có tiền sử mắc bệnh tâm thần? Tại sao không có ghi chép?”
Tống Quế ngoan cố cãi lại: “Không có tiền đi bệnh viện chữa trị, sao nào, có vấn đề gì hả?”
Mọi người bị câu trả lời của ông ta chặn họng, mất một lúc lại không có lời nào để phản bác.
Tống Quế điển hình là nông dân dưới quê, mặc bộ đồ cũ nát vàng ố, tóc tai rối bời, râu mọc lởm chởm, quần còn dính bùn. Ông ta vội vàng đến đây, chắc là rất gấp gáp, đầu đầy mồ hôi.
Đặc phái viên mở miệng: “Chúng tôi đào ra được một hũ tro cốt ở trong hầm trú ẩn nhà các ông, căn cứ lời khai của Lưu Hồng...”
Tống Quế ngắt lời bọn họ: “Đó là con trai tôi, tôi không có tiền mua mộ nên chôn con trai ở nơi đó. Đó là đất nhà tôi, chuyện này mà các anh cũng quan tâm hả?”
Mọi người: “...”
Sở Minh Giai đột nhiên mở miệng: “Nhưng người mà Lưu Hồng chôn là con gái, chẳng lẽ không phải à?”
Cô thăm dò: “Lưu Hồng nói là con gái, bác lại nói là con trai. Nếu đã như vậy, chúng ta đi tìm ai đó kiểm tra đi, xem thử rốt cuộc ai trong số hai người nói dối.”
Tống Quế nghe thấy lời nói này, lập tức kinh hoàng, ông ta đảo mắt, sau đó nói: “Kẻ mắc bệnh tâm thần nói chuyện mà các cô cũng tin? Chỗ đó quả thật chôn con trai tôi!”
Sở Minh Giai: “Không thể nào, Lưu Hồng nói là không phải, con trai bác ra đời khi nào?”
Tống Quế: “Sao có thể không phải? Mười hai giờ khuya 29 tháng 3 năm XX! Tôi nhớ rất rõ, đêm hôm đó đổ mưa to, rất khuya bà mụ mới đến. Con trai tôi sinh ra chưa được mấy ngày thì chết.”
Tống Quế nói lời nói này, cơ bản đều là nói thật, sinh nhật và thời tiết đều đúng, cho dù cảnh sát đi điều tra, kết quả cũng vậy. Mà bà mụ kia đã sớm qua đời, rất nhiều chuyện cũng không thể nào hỏi được nữa.
Sở Minh Giai nghe ngày tháng năm sinh xong, ánh mắt khẽ híp lại. Lần trước, sinh nhật của Lâm Tiêu là giữa trưa, sinh nhật của đứa bé này là giờ Tý đêm khuya, việc này không thể không khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.
Sở Minh Giai đứng tại chỗ tính một quẻ, hỏi: “Bác nói con trai bác sinh ra được mấy ngày thì mất?”
Tống Quế bị cô hỏi thì sửng sốt, ánh mắt ông ta trốn tránh mấy giây, lập tức la hét: “Sao tôi biết chuyện này được! Tôi đã sớm không nhớ rõ nữa, con trai tôi chết rồi, tôi có thể có tâm trạng tốt sao? Làm gì nhớ nhiều như vậy được? Mau tránh ra, mau tránh ra, để tôi đón vợ tôi về trước!”
Sở Minh Giai lắc đầu, quay sang nói với đặc phái viên: “Ngày 30 tháng 3 năm XX cũng là ngày thứ hai đứa bé sinh ra. Các anh điều tra xem ngày đó số tiền không rõ ràng mà Tống Quế nhận được là ai gửi tới.”
Lời nói này vừa ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Tống Quế la hét bậy bạ cũng sửng sốt ngay tại chỗ, hoảng sợ nhìn Sở Minh Giai, sắc mặt trắng bệch.
Tống Quế căng thẳng: “Cô, cô đang nói gì thế!”
Sở Minh Giai nhìn ông ta: “Tiền làm nhà của bác từ đâu tới?”
Tống Quế: “...”
Trong khu vực Kỳ Sơn, tất cả mọi người đều rất nghèo, đi ra ngoài làm việc chưa chắc không phải một con đường ra, nhưng Tống Quế và Lưu Hồng không hề đi ra ngoài làm việc. Quan trọng nhất là căn cứ theo Sở Minh Giai tìm hiểu, căn nhà của Lưu Hồng xây được năm năm, đúng lúc con của bà ta cũng chết được năm năm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chuyện này khiến cho người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.
Thật ra Sở Minh Giai cũng không chắc chắn, nhưng nhìn thấy biểu cảm lúc này của Tống Quế, cô chắc chắn rồi.
Mọi người ở đây đều kinh ngạc sững sờ bởi chuyện bất ngờ này.
Hàn Phong Thần há hốc miệng, nhỏ giọng nói Lưu Quân: “Trời, tôi luôn cho rằng Lưu Hồng là tội phạm, thì ra chồng bác ấy mới là boss lớn?”
Không cần quay phim, Lưu Quân cũng rất rảnh rỗi, hóng hớt xem rồi lắc đầu thở dài: “Tống Quế bán con trai cầu vinh? Nhưng vì sao hài cốt của con trai bác ta bị chôn trong hầm trú ẩn nhà mình? Bán rồi mới chết hay là chết rồi mới bán?”
Bán rồi mới chết là mua bán trẻ con trái pháp luật, chết rồi mới bán thì khó nói. Dù sao thì loại chuyện bán khí vận này, cảnh sát cũng không thể định tội, giống như có rất nhiều người tổ chức minh hôn. Bạn biết chuyện này là không đúng, nhưng cảnh sát biết được thì còn có thể bắt bố mẹ người chết ngồi tù à?
Nông thôn có nhiều loại tập tục, quả thực là khó xử lý.
...
Vài câu nói của Sở Minh Giai làm cho cảnh sát hoàn hồn, có cảnh sát lập tức mở miệng nói: “Năm năm trước có sự kiện lừa bán một loạt trẻ em, thời gian tầm tháng hai, tháng ba năm đó.”
Sự kiện lừa bán một loạt trẻ em của năm đó còn lên báo, dẫn đến chấn động phạm vi lớn, bởi vì liên tục hai tháng, khu vực Kỳ Sơn có năm, sáu đứa trẻ mất tích.
Lúc ấy tìm về được hai, ba bé, nhưng vẫn có ba bé không tìm về được.
Trong số đó còn chưa bao gồm đứa con đã chết của Lưu Hồng.
Cảnh sát nói như vậy xong, có người lập tức mở miệng: “Bắt ông ta vào trong thẩm vấn đi!”
Tống Quế: “???”
“Không phải chứ, tôi đến đón vợ tôi mà! Bà ấy có bệnh tâm thần, các anh thẩm vấn tôi làm gì? Tôi phạm tội gì?”
Cảnh sát: “Thẩm vấn chuyện con của ông, con trai ông sinh ra và chết chưa được lập hồ sơ, bây đến giải thích cặn kẽ một chút.”
Tống Quế: “...”
Trong lúc Tống Quế và Lưu Hồng bị tách ra thẩm vấn, sắc trời bên ngoài đã tối, lại là buổi tối.
Sở Minh Giai đi ra cửa lớn đồn cảnh sát, nhìn từ xa đã thấy vò quỷ nhỏ, trên đỉnh đầu là nắp của hũ tro cốt, có hai bàn tay nắm chặt hai miếng lá cây, ngồi nấp trong bụi cỏ, thỉnh thoảng nhìn vào trong cục Cảnh sát.
Nó nhìn thấy Sở Minh Giai thì lập tức đứng lên, để lộ hai cái chân ngắn, nhỏ giọng gọi: “Sơn Thần đại nhân.”
Sở Minh Giai đi ra khỏi cục Cảnh sát, Giang Mãnh đi theo phía sau.
Cô đi tới bên cạnh vò quỷ, lấy sôcôla mang theo trong túi áo ra, quơ quơ hỏi: “Muốn ăn kẹo không?”
Từ khi ra đời cho đến bây giờ, đừng nói là kẹo, tất cả thức ăn của nhân loại, vò quỷ nhỏ cũng chưa từng được ăn.
Nhưng nó từng nhìn thấy bạn nhỏ khác ăn, cùng với hai chị gái của nó cũng thường xuyên mua kẹo ăn.
Nó liếm môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng em không ăn được.”
Sở Minh Giai: “Tôi có thể đốt cho em.”
Mắt của vò quỷ nhỏ sáng lên, nhìn chằm chằm sôcôla trong tay Sở Minh Giai, ngọt ngào nói: “Cảm ơn Sơn Thần đại nhân, Sơn Thần đại nhân, chị tốt quá.”
Ánh mắt Giang Mãnh u ám nhìn chằm chằm vò quỷ nhỏ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ.
Đám tiểu quỷ này miệng quá ngọt, lại biết cách làm cho người ta thích, không giống anh ăn nói vụng về, vóc dáng cũng không đẹp, còn kiệm lời, không làm cho người ta thích một chút nào.
Giang Mãnh chau mày, thần sắc lạnh lùng.
Sở Minh Giai còn ngồi xổm nói chuyện với vò quỷ nhỏ: “Vậy tôi hỏi em, em còn nhớ là ai đưa em về nhà không?”
Sở Minh Giai dẫn dắt nó: “Ngày đó chắc hẳn đổ mưa to, có lẽ là buổi tối.”
Sinh nhật của vò quỷ nhỏ là giờ Tý, bọn họ muốn bày trận, chắc chắn cũng là nửa đêm.
Linh khí của đứa bé này lớn như vậy, hẳn sẽ có ký ức.
Vò quỷ nhỏ lập tức nói: “Em biết, trong nhà chú kia có rất nhiều con cái. Chú ta luôn khen em, nói chú ta thích em nhất, nói muốn đưa em quay lại bên cạnh bố mẹ.”
Sở Minh Giai lại hỏi: “Chú ta trông như thế nào, em còn nhớ không?”
Mặt mày vò quỷ nhỏ ủ dột: “Không nhớ, em chỉ biết trên mặt chú ta có một nốt ruồi đen rất lớn.”
Vò quỷ nhỏ chỉ tay vào gò má.
Sở Minh Giai đưa sô cô la cho Giang Mãnh: “Đốt thêm đồ chơi và quà vặt cho đứa bé này đi, còn có mấy thứ như yếm nữa. Cậu dẫn nó đi trước đi, vụ án kết thúc thì cậu đưa nó đến đền thần.”
Vò quỷ nhỏ rất có linh khí, mặc dù đền thần đã biến thành đền ma, nhưng bên trong vẫn có linh mạch yếu ớt của Kỳ Sơn, vò quỷ nhỏ có thể nghỉ ngơi ở chỗ đó.
Giang Mãnh nhận lấy sô cô la, cúi đầu, cùng vò quỷ nhỏ bốn mắt nhìn nhau.
Anh là một người đàn ông thô lỗ, nào biết em bé thích thứ gì?
Chỉ có thể là đối phương muốn cái gì, anh mua cái đó thôi.
Sở Minh Giai nói đặc điểm nhận diện gương mặt của kẻ lừa đảo với cảnh sát, thời gian địa điểm và đặc điểm nhận diện gương mặt đều có rồi, trải qua hệ thống so sánh, cảnh sát rất nhanh phong tỏa người hiềm nghi.
Người hiềm nghi là người địa phương tại huyện Kỳ Sơn, căn cứ suy đoán, ông ta rất có thể là người quen cũ của Tống Quế, rất sớm trước kia hai người đã quen biết nhau.
Bây giờ Tống Quế chết cũng không chịu nói, cảnh sát đành vừa thẩm vấn vừa sắp xếp nhân viên tróc nã người hiềm nghi.
Người hiềm nghi đã sớm dời đến thành phố lớn, còn mua nhà xe, kết hôn, có con.
Lúc bị cảnh sát tìm tới cửa, ông ta còn ngơ ngác. Dù sao thì ông ta đã rửa tay không làm việc mấy năm rồi, mấy năm qua, căn bản không ai điều tra tới ông ta!
Người hiềm nghi cũng họ Tống, là đồng hương của Tống Quế, ông ta bị áp giải về huyện Kỳ Sơn ngay trong đêm.
Mà Tống Quế bị cảnh sát dẫn tới phòng thẩm vấn bên cạnh để nhìn Tống Tích trong camera, cảnh sát nói: “Nếu ông chết cũng không thừa nhận, vậy để cho ông nghe xem Tống Tích nói thế nào.”
Lúc Tống Quế nhìn thấy Tống Tích, sắc mặt thay đổi: “Ông ta, ông ta, sao ông ta ở chỗ này?”
Thần sắc của Tống Quế dữ tợn hơn: “Tên khốn kiếp này! Ông ta còn dám quay về!”
Nếu không phải cảnh sát đang còng tay ông ta, ông ta bị đè trên ghế, thì rất có thể ông ta đã vọt vào trong đánh nhau với Tống Tích.
*
“Cái này không liên quan đến tôi thật mà!”
Tống Tích bụng phệ, hoàn toàn khác một trời một vực với vóc người gầy nhom trong trí nhớ của vò quỷ nhỏ, chỉ có nốt ruồi trên gương mặt là không thay đổi.
Ông ta rất bình tĩnh giải thích: “Tôi là người trung gian thôi, có người tìm tới tôi vì nhìn trúng bụng của Lưu Hồng, sau đó bảo tôi đi hỏi, nên tôi đi hỏi Tống Quế. Bản thân Tống Quế bằng lòng bán, nên bọn họ mới có giao dịch, có liên quan gì đến người trung gian là tôi đâu?”
Tống Tích tự nhận bản thân không phạm tội, vả lại, cho dù cảnh sát muốn điều tra thì cũng điều tra tới Tống Quế. Vậy thì có liên quan gì đến ông ta?
Ông ta cũng không trộm con của Tống Quế đem đi bán. Con là Tống Quế tự tay giao ra, tiền là đối phương gửi thẳng vào tài khoản của Tống Quế, vậy thì có liên quan gì đến ông ta?
“Hoàn toàn không liên quan đến tôi mà! Các anh muốn điều tra chuyện này, tôi hoàn toàn phối hợp, nhưng thân phận của khách hàng là gì, tôi hoàn toàn không biết. Bọn họ cũng sợ tương lai con cái lớn rồi thì sẽ xuất hiện tranh chấp.”
Cảnh sát hỏi: “Ông nói đối phương nhìn trúng bụng của Lưu Hồng?”
Nói tới chuyện này, Tống Tích lập tức gật đầu: “Đúng rồi, lúc đứa bé còn ở trong bụng thì đã có thể nhìn ra là nam hay nữ, vận mệnh có tốt hay không. Lời này là bọn họ nói, cũng không phải tôi nói đâu nhé.”
Tống Tích: “Người già gọi phụ nữ có thai là bốn mắt, các anh chưa bao giờ nghe nói việc này sao? Đều nói trẻ con còn nhỏ có thể nhìn thấy thứ mà người thường không thể thấy được, ví như bốn mắt. Lúc bọn nó nhìn thấy phụ nữ có thai, thì sẽ nhìn thấy bốn con mắt vì có thêm đôi mắt của đứa con trong bụng phụ nữ có thai, linh khí càng mạnh thì càng thích trêu chọc người ta. Người đó nói đứa bé trong bụng Lưu Hồng có linh khí rất mạnh, không thấy đám con nít đều bị nó dọa sợ, nửa đêm khóc lóc à? Vậy chắc chắn là sẽ giỏi giang lắm!”
Cảnh sát cau mày: “Cho nên đối phương chỉ muốn mua con của Lưu Hồng, rồi bảo ông đi làm người trung gian để hỏi?”
Tống Tích: “Đúng rồi, tôi tìm Tống Quế hỏi một câu, Tống Quế lập tức gật đầu, cũng không hề do dự.”
“Anh đánh rắm!”
Tống Quế tránh thoát cảnh sát rồi xông qua từ bên cạnh, trên tay còn mang còng tay, ông ta vọt vào trong, đạp Tống Tích một cái.
Cảnh sát tại hiện trường phản ứng chậm, không đè được Tống Quế, cũng không đè được Tống Tích. Hai người đồng hương ngày xưa biến thành kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt.
Tống Tích vừa tránh né vừa la làng: “Ê ê ê, ông đánh tôi làm gì, ông đánh tôi làm gì! Là bản thân ông bán con cầu vinh, trách ai đây? Đáng đời ông nhiều năm như vậy cũng không có con trai, một kẻ như ông phải đoạn tử tuyệt tôn, chết rồi cũng không ai thờ cúng hương khói!”
Tống Quế chỉ vào ông ta: “Là ông năm đó dẫn đại sư tới nhà nói đứa bé này khắc cha khắc mẹ, lại là một đứa con gái, không bằng phá thai để tránh cho gia trạch không yên.”
Nếu như là con trai, Tống Quế kiên quyết không bán đi. Nhưng ông ta đã có hai cô con gái, lại là số mạng khắc cha khắc mẹ, lúc ấy, khắp nơi ở trong Kỳ Sơn có ma quỷ lộng hành, bọn họ cũng rất sợ, lo lắng đứa con trong bụng Lưu Hồng là tà ma đi theo mình.
Tống Quế: “Năm đó đại sư bảo Lưu Hồng phá thai, ông lại ở bên cạnh nói đã tám tháng rồi, chi bằng chờ một tháng nữa rồi sinh ra, sau đó bán đi, còn có thể cầm được một khoản tiền! Ông nói đi, lời nói này có phải ông nói hay không!”
Tống Tích chột dạ: “Cái đó, cái… cái... đó cũng là tôi thuận miệng nói hai câu thôi. Người ra quyết định là ông, ông mới là bố của đứa bé, cũng không phải là tôi, tôi bảo ông bán thì ông bán hả?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]