Đoàn người Sở Minh Giai quay lại khách sạn không bao lâu thì bị cảnh sát gọi đi.
Ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, độ hot của phòng livestream quá cao, rất nhiều người phân tích thông qua diễn biến sự việc cùng với lời của Sở Minh Giai, rất có thể Lâm Tiêu đã bị người ta sát hại mà không phải là tự sát hoặc là chết ngoài ý muốn.
Vì vậy, cư dân mạng rối rít tag đồn cảnh sát huyện Kỳ Sơn ở trên mạng. Dù sao là livestream, cảnh sát cũng không dám thờ ơ, lập tức nửa đêm đi tới khách sạn của chương trình, dẫn đạo diễn Trương Tùng cùng với Sở Minh Giai, Hàn Phong Thần, đám người Từ Thâm đi đến đồn cảnh sát ngay trong đêm.
Đây đã là lần thứ hai Hàn Phong Thần vào đồn cảnh sát trong thời gian ngắn, nguyên nhân vào đồn đúng là lần sau kích thích hơn lần trước.
Bởi vì có liên quan đến vụ án, cho nên livestream bị buộc chấm dứt.
Nhưng cảnh sát xuất hiện đã đặt một dấu chấm cho sự kiện livestream lần này.
[Má ơi, ai còn nói đây là kịch bản nữa, tôi là người đầu tiên chửi cho coi.]
[Cũng là người hâm mộ của người nào đó còn đang nhảy nhót lên xuống, kiên định cho rằng các chú cảnh sát cầm giấy chứng nhận xuất hiện đều là diễn viên quần chúng, đúng là cười chết mẹ tôi rồi.]
[Lâm Tiêu quá đáng thương, nhất định phải điều tra thật tốt, không thể tha cho hung thủ!]
...
Trong đồn cảnh sát, đầu tiên cảnh sát dò hỏi Trương Tùng về việc liên quan tới chương trình giải trí này. Chuyện này quả thật không phải kịch bản, vả lại, bản thân Trương Tùng cũng rất vô tội, ông ta không biết Sở Minh Giai mạnh như vậy, lúc này mới ngày đầu tiên livestream mà đã mạnh bạo như vậy, dẫn bọn họ đi thẳng vào cục giám sát!
Trương Tùng không nói dối, đồn cảnh sát không cần điều tra cũng biết.
Đến lượt Sở Minh Giai, người tới không phải là cảnh sát bình thường, mà là đặc phái viên của ban ngành đặc thù. Bọn họ rất khách sáo với Sở Minh Giai: “Cô Sở, làm sao cô tìm được mộ của Lâm Tiêu?”
Sở Minh Giai: “Tính ra thôi, không phải đã được xem trên livestream à?”
Cảnh sát: “Cô nói Lâm Tiêu chết đuối? Cũng là tính ra à?”
Sở Minh Giai lắc đầu: “Không phải, nhìn ra được từ trên người đứa con của cô ấy.”
Cảnh sát: “...”
Đề tài này đúng là càng nói càng sợ hãi.
Nhưng nếu Sở Minh Giai có thể hiểu nhiều như vậy, cảnh sát ghi chép lại từng chuyện một, sau đó lại hỏi một vấn đề mấu chốt: “Không biết cô Sở có thể tính ra kẻ ở phía sau màn bày trận không?”
Trong ban ngành đặc thù cũng có đại sư huyền học, rất nhiều người trong số bọn họ bình thường cũng thường xuyên tiếp xúc những chuyện này, ít nhiều gì cũng cũng có chút hiểu biết về nó.
Có người tinh thông phương pháp mượn vận, nếu là trường hợp cá biệt thì còn ổn, nếu không phải, vậy hôm nay chỉ mới phát hiện một Lâm Tiêu mà thôi, sau lưng còn có bao nhiêu Lâm Tiêu chưa bị phát hiện?
Bình thường người có khí vận tốt đều sẽ là người tương lai có được một chút thành tích ở trong các lĩnh vực lớn. Vận mệnh của những người này bị sửa đổi, khí vận bị mượn, vậy quốc gia lại sẽ tổn thất bao nhiêu nhân tài đây.
Mà đáng sợ nhất là rốt cuộc người mượn khí vận đang làm gì?
Sở Minh Giai chau mày, có chút phiền não nói: “Không tính ra được.”
Giang Mãnh nghe thấy lời này, trong lòng trầm xuống.
Bây giờ, mặc dù sơn chủ mang thể xác phàm tục, nhưng thần lực của cô vẫn còn, một chút chuyện nhỏ này vốn dĩ không làm khó cô được.
Cô không tính ra, như vậy chỉ có hai loại khả năng, một loại là pháp lực của kẻ sau lưng mạnh mẽ, thậm chí có thể lấn át Sở Minh Giai.
Còn có một loại là đối phương nằm ngoài lục đạo (*),không phải con người, không phải ma quỷ, không phải thần linh, không phải bất cứ thứ gì, bởi vì không có số mệnh, mà chỉ luân hồi, cho nên không tính ra được.
Giang Mãnh ở trên đời này hơn một ngàn năm, chưa bao giờ biết là có thứ này.
Cho nên khả năng duy nhất là pháp lực của đối phương mạnh mẽ, mà bởi vì Sở Minh Giai đổi sang một cơ thể phàm nhân, thần lực còn chưa khôi phục, chuyện này cũng rất bình thường.
Sắc mặt của cảnh sát nghiêm túc, bọn họ vốn cho rằng Sở Minh Giai có thể giúp đỡ tìm ra hung thủ, nhưng bây giờ xem ra phải ra tay từ chỗ Từ Thâm.
Sau khi Từ Thâm quay về từ nhà cũ của Lâm Tiêu là cả người đần độn, gương mặt của anh ta trắng xanh đan xen nhau, cả người như bị đả kích nặng nề. Dù sao thì tiền đồ của anh ta cũng bị hủy cả rồi.
Nhưng bây giờ chỉ mới là bắt đầu, sau này, cứ mỗi một buổi tối, anh ta sẽ không cách nào thoát khỏi được cảnh tượng khó thở lúc ở dưới nước.
Cảnh sát: “Ban đầu là ai nói với anh chuyện mượn vận?”
Từ Thâm cúi thấp đầu: “Vâng, là một bà đồng mà bạn tôi giới thiệu.”
Từ Thâm thấy được ra mắt công chúng rất khó khăn, cạnh tranh quá lớn, mỗi ngày áp lực lớn nên không ngủ được. Anh ta nghe thấy nói có người vì hot mà không từ thủ đoạn, nuôi tiểu quỷ, nhận một vị thần linh nào đó để mình làm cháu trai, cháu gái, hoặc là đi tìm bà đồng coi bói để đổi vận các kiểu, nói tóm lại là rất nhiều chuyện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Thâm không tin những chuyện này lắm, nhưng trong lúc hoang mang, anh ta cảm thấy đi coi bói cũng không mất gì.
Vì vậy, trải qua bạn bè giới thiệu, anh ta tìm được một bà đồng rất nổi danh để giúp coi bói, anh ta nhớ rất rõ ràng.
“Ngày đó, mưa phùn rơi lất phất, tôi và Lâm Tiêu huấn luyện tới lúc rất khuya. Lúc ra khỏi công ty đã là chín giờ tối, chúng tôi không ăn tối mà vội vàng bắt xe tới đó.”
“Lúc ấy, bà đồng kia đã chuẩn bị nghỉ ngơi, không chịu mở cửa gặp tôi. Sau này là Lâm Tiêu ra mặt, nói với bà ta vài lời tốt. Bà ta nhìn thấy Lâm Tiêu qua khe cửa xong thì nói một câu “tôi và bạn có duyên, vào đi”.”
Lúc ấy, Từ Thâm cho rằng bà đồng nói là có duyên với anh ta, bây giờ xem ra đối phương nói với Lâm Tiêu.
Ngày đó coi bói không lâu lắm, bà đồng cho anh ta một tấm bùa, bảo anh ta cầm về, bảy ngày sau tới tìm bà ta, chỉ được đi một mình.
Bảy ngày sau, Từ Thâm đi một mình tới đó, đối phương nói tới chuyện mượn vận.
Nói tới chỗ này, Từ Thâm che mặt lại, cảm xúc tan vỡ: “Bà ta nói khí vận của Lâm Tiêu vô cùng tốt, có mạng quý nhân giàu sang ngập trời, chỉ cần mượn một chút là đã đủ để tôi nổi tiếng khắp sông lớn Nam Bắc. Mà Lâm Tiêu có khí vận ngập trời, bị mượn một chút cũng không hề bị ảnh hưởng.”
Trước kia, Từ Thâm đã từng thật sự rất thích Lâm Tiêu, cũng nghĩ tới muốn kết hôn, nhưng kể từ khi đi vào giới giải trí, mỗi một người đều đang cố gắng leo lên trên, không ai bằng lòng nửa đường dừng lại, càng không ai nghĩ tới kết hôn.
Lúc ấy, Từ Thâm chỉ có một suy nghĩ, anh ta muốn được ra mắt công chúng, anh ta muốn hot.
Vì thế không tiếc bất cứ giá nào.
Lúc ấy, nếu như có người muốn bao nuôi anh ta, chỉ cần cho tài nguyên, anh ta cũng sẽ đồng ý, huống chi chỉ là mượn vận.
Sau khi mượn vận, quả nhiên anh ta đột phá ở trong giới giải trí, vừa bay lên là xông thẳng lên trời.
Nhưng không biết vì sao Lâm Tiêu luôn không ngừng bị bệnh nhẹ, thậm chí còn gặp phải việc quấy rối tình dục, luôn rất xui xẻo. Bản thân Từ Thâm chột dạ, không dám đối mặt với Lâm Tiêu, từ từ lạnh nhạt đối phương, ngay cả câu chia tay cũng không có mà đã cắt đứt liên lạc với Lâm Tiêu.
Đây cũng là lý do vì sao anh ta bằng lòng trả cho Lâm Tiêu hơn một triệu tiền vi phạm hợp đồng lúc mới vừa được ra mắt, bởi vì anh ta hổ thẹn trong lòng.
Sở Minh Giai im lặng, có chút thương cảm nói: “Người trên thế gian đại khái đều là vậy, vì tư lợi, không tránh khỏi khảo nghiệm và cám dỗ. Không có người nào là có thể vĩnh viễn tin tưởng, người mà cậu có thể nương tựa chỉ có bản thân thôi.”
Hàn Phong Thần thương cảm gật đầu, cũng nghĩ là như thế.
Mà Giang Mãnh đi sau lưng nghe thấy lời nói này, cảm thấy lời nói này của sơn chủ như thể đang chửi anh là sao?
Bởi vì anh nhớ ra là anh đã từng nói, anh vĩnh viễn sẽ không phản bội sơn chủ, sơn chủ có thể vĩnh viễn tin tưởng anh, nhưng thái độ bây giờ của sơn chủ...
Giang Mãnh mím môi chau mày, không biết nên làm gì.
Đặc phái viên của ban ngành đặc thù mặc đồng phục cảnh sát, dẫn Sở Minh Giai và Từ Thâm cùng đi tới chỗ bà đồng sống.
Bất ngờ là bà đồng không bỏ đi.
Bà ta ở trong một thị trấn rất gần huyện Kỳ Sơn, ở trong một con phố cũ náo nhiệt. Trong căn nhà nhỏ hẹp là sương khói lượn lờ, tất cả mùi vị đều là hương khói của loại nến đắt tiền.
Một bà cụ tóc trắng còng lưng quỳ ở trên bồ đoàn, quỳ lạy bàn thờ ở đối diện.
Trên bàn thờ không bày bất cứ cống phẩm nào, cũng không có bất cứ tượng thần nào, Sở Minh Giai đi vào trong lại nhíu mày.
Cô ở chỗ này cảm nhận được linh lực quen thuộc.
Giang Mãnh cũng cảm nhận được! Con ngươi của anh co lại, loại linh lực này lại có mấy phần tương tự sơn chủ. Nếu như không phải Sở Minh Giai đang đứng ở bên cạnh anh, anh cũng nghi ngờ vị thần mà bà đồng cung phụng là sơn chủ mà anh tìm ngàn năm!
Vẻ mặt Giang Mãnh nghiêm túc hơn, đây rốt cuộc là sao?!
Có người giả mạo sơn chủ?
Cảnh sát đi vào cửa, sau khi được Từ Thâm xác nhận, quả thật chính là bà đồng này đã hướng dẫn anh ta mượn vận.
Tóc tai của bà đồng đã bạc phơ, trên gương mặt phủ đầy nếp nhăn, bà ta như thể đã sớm dự đoán được cảnh sát sẽ đến đây, từ từ mở mắt ra ở trước mắt mọi người.
Đôi mắt của bà ta xám trắng đục ngầu, đã không nhìn thấy rõ đồ vật. Bà ta nhìn về phía mọi người rồi cười cổ quái: “Thần chủ nói hôm nay chính là ngày đại hạn của tôi, sống giả dối ở trên cõi đời này hơn tám mươi năm, có thể làm một việc cho thần chủ, lấy được sự thừa nhận của thần chủ cũng là phúc đức của tôi rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cảnh sát xụ mặt hỏi: “Bà còn nhớ Lâm Tiêu không?”
Bà đồng gật đầu: “Nhớ chứ, sao không nhớ cho được? Cũng bởi vì cô ta, thần chủ mới thừa nhận tôi! Tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ cô ta.”
Mọi người: “...”
Bà đồng còn đang lải nhải: “Thần chủ nói phúc đức của tôi đã được góp nhặt đủ. Bây giờ, xác chết của tôi có thể được thành tiên, thay da đổi thịt, một lần nữa được trẻ lại.”
Mọi người: “...”
Cảnh sát nghiêm nghị nói: “Trận pháp phong ấn Lâm Tiêu, có phải bà làm không? Là bà mượn khí vận của cô ấy đúng không?”
Bà đồng nhìn về phía Sở Minh Giai rồi cười kỳ lạ, đột nhiên nằm rạp xuống đất, nằm sát đất quỳ lạy hành lễ với Sở Minh Giai: “Thần chủ, thần chủ ơi, tôi đã làm theo lời dặn của cô mà cho cô mượn vận của Lâm Tiêu. Cô nói sẽ dẫn tôi đi theo, cô còn nhớ không?”
Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn Sở Minh Giai.
Giang Mãnh xụ mặt tiến lên một bước chắn trước người Sở Minh Giai.
Lần này ban ngành đặc thù phá án nên không mở phòng livestream, nhưng Giang Mãnh vẫn đi theo.
Sở Minh Giai cúi đầu nhìn bà đồng, nói: “Tôi không phải thần chủ của bà, tôi chỉ là người bình thường.”
Bà đồng lắc đầu, vẫn quỳ không đứng dậy: “Không, không phải vậy đâu. Cô là thần chủ, tôi tuyệt đối không nhận sai! Thần chủ ơi, cô nói cô cần khí vận ngập trời để đổi cho cô được sống lại, đổi lại sự giàu sang ngập trời cho cô, đổi cho cô số mạng tốt tới nỗi mười tám kiếp cũng không sửa được. Bây giờ, cô đã có được mọi thứ, nhưng cô trở mặt không nhận tôi nữa. Thần chủ, cô không thể như vậy, tôi ra sức cho cô mười mấy năm, cô không thể đối xử với tôi như vậy được.”
Tất cả mọi người đều nhìn Sở Minh Giai, thần sắc sợ hãi và lo lắng.
Thậm chí ngay cả bản thân Sở Minh Giai cũng nghi ngờ hai giây, nghi ngờ có phải bản thân đã làm loại chuyện này thật không.
Dù sao thì cô thật sự vô duyên vô cớ sống lại, mà với thân phận của bây giờ, cô có giá trị nhan sắc cao, vóc người đẹp, còn ký hợp đồng kết hôn với nhà giàu nứt đố đổ vách, danh dự, tiền bạc, tất cả đều có được rồi.
Sở Minh Giai yên lặng, Hàn Phong Thần khiếp sợ nhìn Sở Minh Giai, lại nhìn bà đồng. Thiếu niên mười mấy tuổi không ngờ chuyện còn có thể phát triển theo chiều hướng như vậy, sau một lúc, đầu óc bị trì hoãn.
Trái lại, Giang Mãnh chắn ở bên cạnh Sở Minh Giai, ngăn cản sự bất ngờ hoặc tầm mắt hoài nghi của tất cả mọi người. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt hai màu dưới mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm tất cả mọi người tại chỗ, bao gồm các đặc phái viên của ban ngành đặc thù.
“Không phải cô ấy.”
Giọng nói của Giang Mãnh vừa thấp vừa lạnh lùng: “Không thể nào là Sơn... Cô Sở được.”
Anh kiên định nói: “Cô ấy không cần mượn vận, bản thân cô ấy tự có khí vận của mình.”
Năm đó ở trong Kỳ Sơn, biết bao nhiêu sinh linh sống nhờ vào sơn thần. Nếu ngay cả cô cũng phải mượn vận, vậy trên đời này còn có số mệnh gì đáng nói?
Bà đồng còn đang thì thầm: “Thần chủ đại nhân, người nói là sẽ dẫn tôi đi mà, nói là chỉ cần tôi cung phụng khiến cho người hài lòng, người sẽ dẫn tôi bước vào con đường tu tiên, đi lên ngọn núi thần... Tôi tự tay đẩy cô bé kia vào nước, là người nói không cần sợ hãi... Có thể góp nhặt công đức... Người không thể nuốt lời được...”
Tiếng thì thầm của bà đồng càng ngày càng nhỏ, đột nhiên nằm sấp ở trên mặt đất rồi bất động.
Cảnh sát đột nhiên nói: “Không ổn! Đừng nói là bà ta sợ tội rồi tự sát nhé?”
Tất cả mọi người chen lấn nhau mà lên, còn có bác sĩ cấp cứu đi theo, tiến lên kiểm tra xong, lắc đầu nói: “Không cứu được nữa rồi.”
Con ngươi đã tan rã.
Một lúc sau, không khí ngưng lại mấy giây.
Từ trong giọng điệu của bà đồng ở chỗ này, không khó suy đoán bởi vì bà ta thờ cúng một vị thần chủ, bị thần chủ lợi dụng, cho nên mới làm chuyện này, mà Lâm Tiêu chỉ là đúng lúc gặp phải, đổi sang những người khác, bà ta cũng sẽ làm vậy.
Nhưng bây giờ trong chuyện này lại có điểm khả nghi mới xuất hiện, trước khi bà đồng sắp chết đã xác nhận là Sở Minh Giai, kiên định cho rằng Sở Minh Giai chính là vị thần chủ kia.
Sở Minh Giai không thể nào thừa nhận bản thân là thần chủ, cô không sợ bị điều tra.
“Các anh cứ việc điều tra tôi.”
Sở Minh Giai tỏ vẻ thản nhiên, thần sắc bình tĩnh: “Tôi sẽ phối hợp các anh bất cứ lúc nào, tiếp theo, tôi còn sẽ ở trong Kỳ Sơn để livestream một tháng. Nếu sợ tôi chạy mất, các anh có thể sắp xếp người đi theo tôi 24 tiếng.”
Quả thực hành động này là quá oan ức, Giang Mãnh nghe xong thì tay nắm chặt.
Anh ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe: “Tôi xem ai...”
“Cậu im miệng.”
Sở Minh Giai nói một câu nhẹ tênh, Giang Mãnh lập tức im miệng, nhịp tim tăng tốc, cả người căng thẳng.
Sơn chủ, sơn chủ nhìn thẳng anh rồi, cô còn nói chuyện với anh!
Vành tai Giang Mãnh đỏ bừng, anh cúi thấp đầu, không lên tiếng nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]