Nắm đấm của Hàn Phong Thần lại cứng lên. Từ Thâm lớn hơn cậu ba tuổi. Mấy năm trước, lúc Hàn Phong Thần hot, Từ Thâm chỉ là thực tập sinh trong công ty. Sau này Hàn Phong Thần ra nước ngoài, bởi vì phong cách của Từ Thâm tương tự Hàn Phong Thần, cho nên công ty nâng đỡ anh ta lên, để anh ta thay thế vị trí của Hàn Phong Thần.
Kết quả là bây giờ, Hàn Phong Thần lại quay về, Từ Thâm rất có cảm giác nguy cơ, gây phiền phức cho Hàn Phong Thần khắp nơi. Tính Hàn Phong Thần lại nóng nảy, không chịu được khích bác, thường xuyên chưa nói được hai, ba câu là đè Từ Thâm ra đánh, vì thế không ít lần chịu thiệt.
Nhưng bây giờ, phía dưới có nhiều phóng viên truyền thông như vậy, cho dù Hàn Phong Thần có trẻ tuổi và xúc động hơn nữa, thì cậu cũng biết, hiện tại không thể dùng quả đấm nói chuyện.
Lúc này, Sở Minh Giai đi ở phía trước chuẩn bị xuống bậc thang, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Từ Thâm che kín mít.
Từ Thâm đối diện với ánh mắt của cô nên tạm dừng động tác.
Người này đúng là trợ lý của Hàn Phong Thần ư?
Từ Thâm bị hớp hồn, bởi vì ngũ quan và dáng dấp của cô gái này rất đẹp, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, cả người có khí chất rất đặc biệt. Không biết phải hình dung khí chất này như thế nào, nhưng vững vàng thu hút ánh mắt của Từ Thâm.
Hàn Phong Thần nổi nóng, cậu thấp giọng trách mắng: “Con mẹ nó chứ! Mẹ nó, anh nhìn chằm chằm ai đấy?”
Mặc dù cậu không nhận bà mẹ kế này, nhưng nói sao đi nữa thì cũng là người phụ nữ của bố cậu. Ai dám có suy nghĩ gì khác, cậu là người đầu tiên nổi điên.
Từ Thâm còn chưa nói chuyện thì nghe thấy Sở Minh Giai mở miệng: “Cậu nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn.”
Sở Minh Giai nhìn Từ Thâm, thâm thúy nói: “So với việc vứt vận rủi cho người khác, chi bằng suy nghĩ kỹ xem bản thân anh đã làm chuyện gì trái lương tâm.”
Từ Thâm vốn dĩ rất có thiện cảm với Sở Minh Giai, kết quả nghe thấy cô nói vậy thì lập tức tức giận, hốc mắt đỏ bừng: “Cô có ý gì?”
Sở Minh Giai đội mũ hờ hững nói: “Ý trên mặt chữ.”
Vẻ mặt Từ Thâm cứng đờ một lát, sắc mặt thay đổi, nhưng anh ta không thể để lộ ra ngoài, xoay người lại nhìn chằm chằm Hàn Phong Thần: “Hàn Phong Thần, sao nào, cậu chỉ có một chút bản lĩnh này thôi sao? Đánh không lại thì bảo trợ lý chọc cho tôi buồn nôn?”
Người quản lý của Từ Thâm nhìn thấy hai người này cãi nhau mãi mà không xong, các phóng viên đứng ở ngoài băng cảnh báo trước cửa đồn cảnh sát đang điên cuồng chụp hình, lúc này dẫn trợ lý lại rồi kéo Từ Thâm đi mất, còn vừa đi vừa nói: “Bọn họ cố ý chọc giận cậu, nếu cậu bị chọc giận, thì chẳng phải sẽ để cho bọn họ được như ý? Cậu có ngốc không hả?”
Bởi vì danh tiếng của Từ Thâm lớn, cộng thêm bọn họ có nhiều người, đoàn người vội vã đi ra ngoài thì lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt của phóng viên, đám người chen tới chen lui rồi lập tức tách ra phần lớn đuổi theo Từ Thâm.
Mà Sở Minh Giai dẫn Hàn Phong Thần xuống bậc thang đi tới xe của nhà họ Hàn.
Mấy phóng viên muốn chặn đường bọn họ, đột nhiên phát hiện chỗ trái phải cách Sở Minh Giai hai mét như có một lá chắn vô hình ngăn bọn họ không cách nào tiến thêm được nữa.
Cảm giác này rất ngắn, hầu như chỉ khoảng một, hai giây, người chen chúc ở hàng trước tạm ngừng động tác một lát, còn chưa kịp phản ứng thì bị người phía sau đẩy ngã.
“Con mẹ nó chứ, máy chụp hình của tôi!”
“Ai đạp trúng tôi rồi! Đậu xanh, mau tránh ra.”
Đám phóng viên lập tức loạn cào cào, tất cả đều bị ngã, anh đẩy tôi tôi đẩy anh, bọn họ che thiết bị trong ngực, sợ bị người ta đè hư, đâu còn nhớ được đi chặn đường Hàn Phong Thần.
Lên xe xong, một lúc sau, hai người không hề nói chuyện.
Ngay vào lúc này, người quản lý Hách Lam gọi đến: “Tổ tông ơi, cậu về rồi à?”
Hàn Phong Thần oán giận nói: “Dĩ nhiên! Nếu không thì đợi chị dịch chuyển tức thời à?”
Hách Lam: “...”
Sao đây? Lửa giận lớn vậy.
Hách Lam bất đắc dĩ nói: “Chương trình giải trí huyền học gì đó, cậu đừng tham gia. Tổng giám đốc Hàn sẽ không đồng ý.”
Hàn Phong Thần lạnh mặt: “Bố tôi không đồng ý thì có tác dụng gì? Cũng không phải là bảo ông ấy đi! Tôi mặc kệ, chắc chắn tôi tham gia chương trình giải trí này rồi. Nhân lúc ông ấy đến Pháp, tôi đã tiếp xúc với đạo diễn, cũng đã ký hợp đồng rồi.”
Hách Lam: “...”
Trước mắt Hách Lam tối sầm, cảm thấy tiền đồ của mình hoàn toàn sắp chôn vùi trong tay tổ tông này.
“Hàn Phong Thần!”
Hách Lam tức giận tới nỗi đau cả tim: “Năm nào bà cụ Hàn cũng xin nhiều bùa hộ mệnh cho cậu, cậu cũng nên hiểu ý của cụ chứ. Cụ ấy hận không thể dán bài vị của Bồ Tát lên trên người cậu, mà cậu còn tự chạy tới Kỳ Sơn?”
Chương trình “Đoán xem ngài ấy ở đâu” là chương trình giải trí huyền học đầu tiên khắp toàn mạng xã hội. Ekip chương trình sẽ mời ba vị minh tinh và ba đại sư phong thủy để tạo thành ba đội thám hiểm đi tới Kỳ Sơn trong kỳ hạn một tháng tiến hành livestream trước toàn mạng xã hội.
Hàn Phong Thần bị người trong nhà ép buộc bái thần cúng Phật nhiều năm, đeo đủ loại đồ vật kỳ quái, gặp muôn hình muôn vẻ đại sư, sớm sinh ra lòng phản nghịch. Bắt đầu từ lúc cậu dựa vào một ca khúc mà siêu hot lại bị người nhà cưỡng ép đưa ra nước ngoài, tâm lý này đã đạt tới đỉnh.
Vì để chứng minh với người nhà là trên thế giới không có ma quỷ, cậu chủ động đăng ký tham gia chương trình giải trí này.
Danh tiếng của Hàn Phong Thần cao, xuất thân cũng tốt, có rất nhiều người hâm mộ, tất nhiên đạo diễn đồng ý. Thậm chí sợ cậu đổi ý nên đã ký hợp đồng với cậu dưới tình huống người quản lý không ở đó.
Hách Lam không quản được cậu chủ nhà họ Hàn, lúc này bị chọc tức không nhẹ.
Hàn Phong Thần rất kiên trì nói: “Mặc dù chương trình này đi đến Kỳ Sơn, nhưng trước kia Kỳ Sơn là ngọn núi thần. Đền mà được gọi là đền ma đã từng là đền thần, chị không đọc lịch sử à? Lịch sử có ghi lại hết, những năm qua bị lan truyền mơ hồ nhất định là bởi vì khí hậu trong núi thay đổi hoặc là có dã thú gì đó?”
Cậu mở rộng trí tưởng tượng: “Chị Lam, chị nói xem chắc trên Kỳ Sơn không có người hoang dã đâu ha?”
Hách Lam: “...”
Lúc này, Sở Minh Giai ngồi không nói lời nào đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hàn Phong Thần: “Ngày mai cậu muốn đến Kỳ Sơn?”
Hàn Phong Thần nghe thấy cô mở miệng, lập tức hất cằm lên lớn tiếng nói: “Cô đừng hòng cản trở tôi! Cho dù cô tố cáo tôi với bố tôi thì cũng vô dụng! Tôi tham gia chương trình giải trí này chắc rồi!”
Sở Minh Giai gật đầu: “Được, tôi đi cùng cậu.”
Hàn Phong Thần: “???”
Hàn Phong Thần nhìn Sở Minh Giai, không để ý tới Hách Lam đang nói chuyện, tắt điện thoại di động. Cậu nhìn Sở Minh Giai với sắc mặt phức tạp: “Mấy lời bà nội nói, cô tin thật?”
Sở Minh Giai nhướng mày: “Cái gì?”
Hàn Phong Thần lại bắt đầu tức giận: “Cô còn giả ngu nữa, chính là mấy câu ma quỷ nói tôi mạng nhẹ gì đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạng của Hàn Phong Thần nhẹ, chỉ có Sở Minh Giai đi theo bên mình chắn giúp cậu thì mới an toàn hơn một chút. Đây là lời mà cụ Hàn đã nhấn mạnh vô số lần!
Sở Minh Giai yên lặng hai giây, gật đầu: “Sao, cậu không tin?”
Hàn Phong Thần: “...”
Xem đi, đây chính là nguyên nhân vì sao cậu không thích cô mẹ kế này!
Cô không tự có đầu óc luôn!
Người khác nói cái gì thì tin cái đó, Hàn Phong Thần trợn trắng mắt. Nhưng Sở Minh Giai vừa nói chuyện thay Hàn Phong Thần, giúp cậu chọc tức Từ Thâm, cho nên bây giờ Hàn Phong Thần không được tự nhiên. Cậu đối mặt với Sở Minh Giai vô cùng lúng túng, dù sao bây giờ cậu không hung dữ nổi nữa.
Nhưng vẫn không muốn cho cô mẹ kế này sắc mặt tốt, cho nên cậu xụ mặt.
Sau một lúc lâu, Hàn Phong Thần nói với giọng điệu oán giận: “Tùy cô.”
Dù gì thì chuyện mà người nhà đã quyết định, cậu cũng không có quyền phát biểu!
Sở Minh Giai nhìn thấy cậu nói vậy mới cúi đầu tiếp tục xem điện thoại di động. Trong điện thoại di động đang mở giao diện tin nhắn, một người được chú thích là “ông Hàn” gửi tin nhắn đến: [Hách Lam nói tiểu Thần muốn đi Kỳ Sơn tham gia chương trình giải trí thám hiểm. Em xử lý một chút, bàn bạc với nó cho kỹ.]
Nếu không có bất ngờ xảy ra, người gửi tin nhắn chính là ông chồng hời tạm thời của Sở Minh Giai, bố của Hàn Phong Thần, người nắm giữ nhà họ Hàn giàu có tại thành phố Nam, Hàn Cẩn Phong.
Gần đây, tổng giám đốc Hàn này ra nước ngoài công tác. Nếu cô không nhớ nhầm, anh ta đã rời nhà được một tuần.
Sở Minh Giai nhắn lại: [Ông Hàn yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.]
Đối với cô vợ nhỏ trẻ tuổi, Hàn Cẩn Phong vẫn hết sức yên tâm. Cho dù năng lực của cô còn chưa đủ, nhưng cô rất nghe lời.
Song, ai ngờ cô vợ nhỏ của anh ta nói là sẽ xử lý tốt, kết quả là cô và con riêng cùng tham gia chương trình giải trí.
*
Nửa tiếng sau, hai người quay lại nhà cũ của nhà họ Hàn, quản gia Triệu sớm chờ ở đó. Cậu cả nhà họ Hàn là bảo bối trong lòng bà cụ, hôm nay ở ngoài đánh nhau với người khác, quản gia Triệu không dám để cho bà cụ biết được. Hot search vừa lên là ông ta lập tức liên lạc ekip quan hệ công chúng của công ty để rút xuống.
Độ nổi tiếng của Từ Thâm và Hàn Phong Thần đều rất cao, có quá nhiều người thảo luận, mất một lúc cũng không có cách nào ngăn chặn được, quản gia Triệu lo lắng.
Mà tâm trạng của Hàn Phong Thần vẫn rất khá.
Quản gia Triệu tiến lên tiếp đón: “Cậu chủ, bác sĩ gia đình đang chờ, mau để cho ông ấy kiểm tra vết thương cho cậu.”
Hàn Phong Thần không thèm để ý nói: “Tôi không sao, đều là bị thương ngoài da thôi.”
Quản gia Triệu âm thầm nghĩ cậu bị thương ngoài da, nếu như để bà cụ nhìn thấy, vậy còn không phải sẽ xảy ra chuyện lớn à? Bây giờ quản gia Triệu cũng phiền muộn không biết nên giải thích với bà cụ thế nào.
Sở Minh Giai xuống xe, quản gia Triệu vội vàng tiến lên: “Bà chủ vất vả rồi.”
Sở Minh Giai gật đầu. Lúc đi vào nhà cũ, cô đứng ở cửa một lát để nhìn cửa lớn, rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Tại sao không đốt nhang cho môn thần?”
Quản gia Triệu sửng sốt: “Hả?”
Ông ấy nhìn cửa lớn hai bên, đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng nói: “Bà chủ, trước kia bà cụ đã dặn dò rồi, mùng một, mười lăm mỗi tháng sẽ dâng hương cho môn thần. Nhưng cậu chủ quay về thì không thích, không cho chúng tôi tiếp tục làm nữa.”
Sở Minh Giai khẽ cau mày: “Vẫn nghe lời của bà cụ đi, không được tiết kiệm tiền nhang đèn mùng một, mười lăm.”
Quản gia Triệu đồng ý, đồng thời trong lòng cũng có chút nghi ngờ. Ông ấy không rõ trước giờ bà chủ không hỏi về việc này, sao đột nhiên muốn nhúng tay vào những chuyện này.
Sở Minh Giai không giải thích, đồng thời lại dặn dò thêm một câu: “Buổi tối chốt chặt cửa, cửa sổ, đừng để cho cậu chủ đi ra ngoài.”
Quản gia Triệu nghe mà không hiểu, ông ấy chần chừ hỏi: “Bà chủ, buổi đêm, cậu chủ lại muốn bỏ nhà ra đi?”
Cậu chủ rất trái tính trái nết, trước đó, lúc bố ruột cưới mẹ kế thì cậu đã phẫn nộ bỏ nhà ra đi một ngày.
Ngày đó, Hàn Cẩn Phong không cho mọi người đi tìm cậu. Cậu là một thiếu niên mười mấy tuổi, không có chỗ để đi, nên đáng thương trốn vào trong ổ chó Husky nhà mình. Thảm hại hơn là nửa đêm còn bị Husky đá ra ngoài chịu lạnh một đêm, bây giờ cậu còn chưa cho ai nói chuyện này ra ngoài, ai nói ra là cậu sẽ liều mạng với kẻ đó.
Sở Minh Giai không gật đầu, cô chần chừ hai giây: “Gần giống vậy.”
Quản gia Triệu: “!!!”
Quản gia Triệu lập tức khóa hết tất cả cửa, cửa sổ ở lầu trên lầu dưới.
Hàn Phong Thần đang để cho bác sĩ kiểm tra vết thương, nhìn thấy thì thuận miệng hỏi một câu: “Chú Triệu, chú đang làm gì vậy?”
Quản gia Triệu nhìn thấy sắc mặt cậu vẫn như thường, lắc đầu: “Bà chủ nói đêm hơi lạnh, bảo tôi đóng chặt cửa sổ.”
Hàn Phong Thần hừ lạnh: “Yếu đuối.”
Quản gia Triệu yên lặng đóng cửa sổ không nói chuyện.
Sở Minh Giai vừa xuyên đến không được bao lâu, thần hồn của cô còn chưa thể hoàn toàn dung hợp vào trong thân thể này, cho nên động tác và biểu cảm của cô hơi cứng đờ. Ăn tối xong, cô lập tức quay về phòng nghỉ ngơi, chỉ nghỉ ngơi nhiều thì mới có thể dung hợp tốt hơn.
Nhưng, đến nửa đêm, cô vẫn bị quỷ khí dày đặc đánh thức.
Phòng cô ở trên tầng hai, Hàn Phong Thần ở trên tầng ba, không biết đối phương đã đến bao lâu, quỷ khí lạnh lẽo dày đặc đã và đang xâm nhập vào trong phòng cô.
Sở Minh Giai buồn ngủ nằm trên giường một lát, nghĩ tới hợp đồng giữa chính chủ và Hàn Cẩn Phong.
Bà cụ cảm thấy mạng của Sở Minh Giai có thể chắn tai họa thay Hàn Phong Thần. Chỉ khi có cô ở đây, Hàn Phong Thần mới có thể bình yên trưởng thành, mà quả thật Hàn Phong Thần đã gặp nhiều tai nạn từ nhỏ.
Cho nên Hàn Cẩn Phong cưới cô, nhưng hôn nhân giữa hai người là có hợp đồng. Thời hạn hôn nhân là đến lúc Hàn Phong Thần trưởng thành. Đến lúc đó, Hàn Cẩn Phong sẽ cho Sở Minh Giai một khoản tiền.
Chỉ có hai người bọn họ biết về hợp đồng này, ngay cả bà cụ và Hàn Phong Thần đều bị gạt. Có lẽ Hàn Cẩn Phong cũng không thích nghe theo sắp xếp rồi tùy tiện cưới một người phụ nữ về nhà.
Sở Minh Giai nghĩ tới hợp đồng này, chính chủ có thể thật sự ngăn cản tai hoạ thay Hàn Phong Thần hay không thì cô không biết, nhưng cô chắc chắn có thể.
Cô nhắm mắt lại, nằm thêm một lát mới chau mày mặc đồ ngủ lông và dép rồi mở cửa phòng ra. Đèn hành lang và đèn cầu thang sáng lên, căn nhà trống rỗng to lớn yên tĩnh tới mức kỳ lạ.
Nhiệt độ chung quanh lạnh lẽo như nước đá thấm vào xương, khiến cho người ta khó chịu.
Sở Minh Giai đứng ở trong hành lang tầng hai, đi xuống phòng khách tầng một nhìn thử, ánh đèn vàng ấm áp sáng lên, cửa lớn đóng chặt, chưa có dấu hiệu mở ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô xoay người dọc theo cầu thang đi lên trên.
Đi tới tầng ba, nhìn thấy cửa phòng của Hàn Phong Thần mở ra, cô không đi vào trong mà tiếp tục đi dọc theo cầu thang lên trên.
Nhà cũ nhà họ Hàn chỉ có ba tầng, đi lên nữa là gác lửng, đi theo gác lửng lên trên là có thể đi lên tầng cao nhất.
Sở Minh Giai đi dọc theo lối vào cầu thang lên trên, đi thẳng tới tầng cao nhất là sân thượng.
Gió đêm đầu thu bao trùm lấy khí lạnh, Hàn Phong Thần mặc đồ ngủ mỏng đi chân trần, đôi mắt vô hồn đứng ở trên sân thượng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, không biết đang nói gì.
Ở chỗ không xa sau lưng cậu, một cái bóng mơ hồ đứng ở đó. Vào khoảnh khắc Sở Minh Giai xuất hiện, cái bóng lập tức hốt hoảng biến mất.
Mà Hàn Phong Thần còn chưa tỉnh táo, cậu còn đang chậm rãi đi dọc theo mép sân thượng, vẻ mặt đau khổ. Sở Minh Giai đến gần mới nghe thấy cậu đang lẩm bẩm về “mẹ”.
Sở Minh Giai lạnh mặt đứng ở một bên nhìn cậu đi tới trước lan can ngay mép sân thượng, có vẻ còn chuẩn bị leo qua đó.
Sở Minh Giai lạnh giọng mở miệng: “Hàn Phong Thần, cậu đang làm gì?”
Âm thanh của Sở Minh Giai không cao, rất lạnh lùng, nhưng từng chữ rõ ràng truyền vào trong tai Hàn Phong Thần. Đôi mắt của Hàn Phong Thần còn vô hồn, hai tay vịn lan can, động tác bị dừng lại.
Sở Minh Giai lại gọi thêm một tiếng nữa: “Hàn Phong Thần!”
Cả người Hàn Phong Thần run rẩy, đôi mắt chớp chớp, cúi đầu nhìn đèn đêm trong vườn hoa dưới lầu. Gió đêm thổi qua khiến cho lá cây tạo ra tiếng xào xạc, cậu ngẩn ra một giây, ngay sau đó “ối mẹ ơi” một tiếng, vội vàng lui ra sau hai bước, sau đó ngã chổng vó.
Hàn Phong Thần khó tin nhìn cảnh trước mắt, mất rất lâu mới có phản ứng, qua mấy giây, cậu vẫn cúi đầu.
Sở Minh Giai hơi lo lắng tiến lên hai bước: “Hàn Phong Thần, cậu sao rồi?”
Hàn Phong Thần cúi thấp đầu đứng lên, không để ý tới Sở Minh Giai mà xoay người muốn đi.
Sở Minh Giai đột nhiên nói một câu: “Khóc rồi à?”
Hàn Phong Thần nổi điên, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn cô: “Ai khóc! Tôi mới không có!”
Hốc mắt Hàn Phong Thần đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch, không biết là bởi vì tình cảnh trong mộng hay là bị tình cảnh vừa rồi dọa sợ.
Dù sao thì nếu Sở Minh Giai không kịp thời đánh thức cậu, có lẽ lúc này cậu đã nhảy xuống sân thượng.
Mặc dù từ nhỏ Hàn Phong Thần gặp nhiều tai hoạ, bị bệnh nhiều, nhưng trước giờ chưa bao giờ gặp việc như hôm nay. Việc này thật sự là đã vượt qua hiểu biết của cậu, trước lúc này, cậu chưa bao giờ tin huyền học phong thủy, thậm chí có thể nói là ghét cay ghét đắng.
Nhưng đến bây giờ, cậu vẫn nhớ rõ trong mơ, mẹ đứng ở cửa phòng của cậu nói chuyện với cậu, bảo cậu đi ra ngoài, nói là có chuyện muốn nói với cậu.
Giấc mơ này quá chân thật, như thể đang xảy ra trong thực tế, nhưng cậu được bà nuôi từ nhỏ. Bắt đầu từ khoảnh khắc mẹ sinh ra cậu thì đã không cần cậu nữa, qua nhiều năm như vậy, cậu chỉ từng nhìn thấy hình ảnh của mẹ mà thôi.
Quá kỳ lạ, trọng điểm là trong mơ cậu lại không hỏi tới nguyên nhân, cũng không từ chối, cơ thể của cậu không chịu khống chế, làm trái ý chí của cậu mà đi từng bước một lên trên sân thượng.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Hàn Phong Thần nghĩ không ra.
Nhưng cậu rất khó chịu.
Sở Minh Giai nhìn sắc mặt của cậu, nghĩ đến chuyến đi tới Kỳ Sơn sau này, cô cởi chuỗi hạt châu ngọc bóng loáng trên cổ tay mình xuống đưa cho Hàn Phong Thần, nói: “Âm khí ở Kỳ Sơn nặng, nếu cậu không muốn chuyện tối nay lại xảy ra thì mang nó theo.”
Hốc mắt Hàn Phong Thần đỏ hoe, cậu còn đắm chìm trong khiếp sợ và hoang mang to lớn, một lúc cũng không có phản ứng, chỉ vừa khó chịu vừa bi quan và sững sờ nhìn Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai “chậc” một tiếng, kéo tay cậu qua để đeo chuỗi hạt lên cổ tay cậu, sau đó mới nói: “Nhanh lên, còn ngủ nữa không?”
Sở Minh Giai vừa ngáp vừa đi xuống sân thượng. Chuỗi hạt ngọc là của chính chủ, phẩm chất ngọc là cao cấp mà lại có linh khí, đã được khai quang (*) ở trong miếu, lúc này thấm nhuần hơi thở của cô, trừ tà ngăn cản tai hoạ chắc chắn là không có vấn đề.
(*) Khai quang được xem như là một loại nghi thức vô cùng linh thiêng, quan trọng, tiếp dẫn linh tính cũng như tiên khí vào trong tôn tượng.
Ít nhất là mấy thứ đồ chơi kia sẽ không dám đến gần cậu nữa.
Sở Minh Giai không cảm thấy chuỗi hạt này trân quý, bởi vì giờ phút này, cô cảm thấy được yên ổn ngủ mới là quan trọng nhất.
Nhưng Hàn Phong Thần khó tin nhìn chuỗi hạt, một lúc sau không có phản ứng.
Nếu như không nhớ nhầm, chuỗi hạt này vẫn luôn không rời Sở Minh Giai. Nghe nói là trước khi cô gả vào nhà họ Hàn, biết là sẽ ngăn cản tai hoạ cho cậu, cho nên sử dụng tất cả tiền tiết kiệm để mua nó, sau đó lại thành kính đi một bước dập đầu một lần đến Ngũ Đài Sơn để xin đại sư khai quang.
Chuỗi hạt này là bùa hộ mệnh trân quý nhất mà Sở Minh Giai tự xin cho bản thân. Cô là một người thờ phụng thần linh, lại dễ dàng đưa bùa hộ mệnh cho cậu?
Từ nhỏ Hàn Phong Thần đã không cảm nhận được tình thương của mẹ, cậu không biết một người mẹ thương yêu con cái sẽ như thế nào. Căn cứ hiểu biết của cậu, khi một người bằng lòng vô tư tặng vật bản thân trân quý nhất cho người khác, vậy người được tặng nhất định là người mà bản thân rất trân trọng.
Hàn Phong Thần nhìn chuỗi hạt đá trắng mỡ cừu óng ánh tinh khiết trên cổ tay, ngẩn ra ước chừng mấy giây mới chợt kịp phản ứng, lúc này, cậu đang một mình đứng ở sân thượng tối mù.
Đậu xanh, hù chết nhóc con rồi!
Hàn Phong Thần mau chóng chạy vào nhà.
Cậu sợ hãi, ngay cả phòng của mình ở trên tầng ba cũng không dám đi, đứng ở lối lên cầu thang tầng hai xoắn xuýt rất lâu. Cậu muốn đi vườn hoa tìm thằng em trai chó của mình, một người một chó hài hòa vượt qua một đêm.
Là anh em, có nạn thì phải cùng chịu!
Kết quả là cửa lớn bị quản gia Triệu khóa rồi.
Khóa bằng ổ khóa.
Hàn Phong Thần: “???”
Hàn Phong Thần lại ngại gọi quản gia Triệu mở cửa. Dù sao thì đến lúc đó quản gia Triệu nghe rồi thì cậu nói sao đây?
Nói bây giờ tôi ở một mình nên rất sợ, muốn chen chúc với em trai chó của tôi một chút?
Mẹ ơi, không cần mặt mũi nữa hả?
Hàn Phong Thần nằm bò bên cạnh cửa sổ hướng mặt ra vườn hoa nhìn em trai chó ở trong nhà nhỏ rất lâu, kết quả là em trai chó chỉ yếu ớt ló đầu ra, híp mắt nhìn cậu rồi lại rúc đầu về ngủ tiếp.
Hàn Phong Thần: “...”
Hừ, đúng là uổng công nuôi thằng em trai này!
Hàn Phong Thần một mình mở hết đèn phòng khách lên, mở phim hài của Tinh Gia (*) lên khóc lóc xem cả một đêm.
(*) Tinh Gia: hay còn gọi là Châu Tinh Trì, ông vua làm phim hài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]