Sáng sớm, Đằng Long đang ngáp ngắn ngáp dài ở giữa sân. Y hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, từng giọt sương mai mang hơi lạnh nhẹ nhàng đi vào cổ họng của y.
“Làm gì mà đi sớm thế?”
“Huyết Đồ có nhiều việc lắm, thôi ta đi đây!”
Chử Minh vội vã rời khỏi, nhìn bộ dạng của hắn mà Đằng Long thấy có phần chạnh lòng. Dù sao ai cũng thực thi nhiệm vụ, duy chỉ có y là vô công rỗi nghề, cả ngày quanh quẩn ở khu Đệ tam. Đứng một lúc Đằng Long thấy Như Tranh và Phụng Dương cùng bước ra.
“Đằng Long!”
“Ừ!”
“Ta chuẩn bị đến Hành Y các đây!”
“Ngươi thì hay rồi, chả bù cho ta chẳng biết làm gì. Thấy chưa? Tay chân không vận động sắp rụng rồi này!”
Đằng Long vung văng đôi tay làm như vô lực khiến Như Tranh cười khúc khích.
“Phu nhân!”
Đằng Long thấy người phụ nữ trung niên bước vào sân thì liền cúi đầu. Tuệ Cơ đến tận nơi chắc hẳn có chuyện quan trọng.
“Vừa hay các ngươi đều ở đây cả!”
Biết được suy đoán của mình là chính xác, Đằng Long liền hỏi:
“Phu nhân! Không biết có chuyện gì dặn dò?”
“Dặn dò thì không, thực ra ta có chuyện cần nhờ mọi người giúp đỡ.”
“Có chuyện gì xin cứ nói, Đằng Long nhất định sẽ cố hết sức.”
Chưa cần biết là việc gì, nhưng một khi Tuệ Cơ đã nhờ vả, Đằng Long lập tức đáp ứng. Phần vì đang rảnh rỗi, phần vì muốn tạ ơn Tuệ Cơ trước kia.
Ngoài ra y phải tiếp cận được với Hùng Vũ?
“Vậy thì tốt quá! Nhưng ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739403/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.