Buổi tối hôm ấy, cả đội Hắc kì không ai bảo ai nhưng đều đi ngủ sớm. Đằng Long trằn trọc, y không thể nào chợp mắt, đúng hơn là không nuốt trôi được nỗi nhục mà Thiệu Bình gây ra. Giữa thanh thiên bạch nhật Hắc kì lại bị người ta hà hiếp. Đằng Long lững thững bước ra ngoài sân, đi đi lại lại. Lúc ấy khuôn mặt Như Tranh từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.
“Ngươi làm gì thế? Không ngủ được à?”
“Ừ!”
Câu trả lời ngắn gọn nhưng nặng trịch, Như Tranh biết lúc này Đằng Long thập phần không vui.
“Ngươi không nên nghĩ nhiều, chuyện ban sáng đâu phải lỗi do ngươi. Chỉ cần từ nay cố gắng là được, không phải vừa bắt đầu đã muốn bỏ cuộc rồi chứ?”
“Ta chỉ muốn dần cho tên đó một trận!” Đằng Long gằn giọng bực tức.
“Thôi nào, ngươi tức giận trông khó coi lắm, hi hi. Ngươi còn đau không?”
“Không sao, những chuyện thế này ta quen rồi, có thấm tháp gì!”
“Vậy thì tốt! Ta hơi buồn ngủ, ngươi cũng đi ngủ đi.”
Như Tranh nói xong thì ngáp dài một tiếng rồi đi vào phòng. Không gian tịch mịch và bóng đêm lại bao trùm Đằng Long.
…
“Chào buổi sáng, chị Phụng Dương!”
“Chào!”
Mỹ An mắt nhắm mắt mở, bước ra giữa sân thì thấy Phụng Dương đang bê chậu nước. Nàng vào phòng rửa mặt một lúc sau mới ra ngoài, Phụng Dương vẫn luôn dậy thật sớm theo thói quen của nàng. Chiếc bàn giữa sân lúc này đã có Như Tranh, Mỹ An và Nam Xuân. Dĩnh Hạ là ngưới ít tuổi nhất nhóm, mới có mười hai tuổi, tính tình hậu đậu, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-kiem-quyen-1-thien-khai/739395/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.