Đào Nhiên cũng không phải một tên theo như lời Thanh Đồng nói là học chả hay cày chả biết, ít nhất nhờ sự dẫn đường của hắn, xe ngựa tránh được những khu vực nước sông dâng cao. Ra khỏi thành Tô Châu, Đào Nhiên hỏi Mộc Yến Phi có cần phải đi trên đường lớn không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, hắn cho xe chuyển vào một lối rẽ.
Đào Nhiên thường xuyên đến cửa hiệu chi nhánh của Đào gia ở khắp nơi, nhưng không phải vì chuyện làm ăn, mà là mượn cơ hội lêu lổng, nên nơi nào có trò vui mới lạ gì, hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay, địa hình càng hẻo lánh, hắn lại càng biết rành rẽ.
Dọc đường, Mộc Yến Phi thỉnh thoảng nhìn bản đồ mình mang theo, phát hiện đa số những con đường mà bọn họ đi qua đều không được vẽ trên bản đồ, có một số tuy mấp mô, nhưng cũng không quá khó đi. Thêm nữa, tuy phải đi quanh co, nhưng tránh được việc bị ám sát thì cũng tốt. Hắn không sợ bị ám sát, nhưng bị ám sát mãi cũng đâm chán, nên thấy mừng vì được vài ngày thư thản.
Vài tên thị vệ đi theo cũng đã phát hiện đường bọn họ đi rất khác lạ, nhưng nếu chủ tử không lên tiếng, bọn họ cũng đành im lặng. Đi liên tiếp suốt mấy ngày, tiến vào địa phận Sơn Tây, xe ngựa đi không được nhanh, nhưng lại không quá tốn thời gian như dự định ban đầu. Mấy ngày gần đây cũng rất yên tĩnh, nhưng càng yên tĩnh, lại càng không dám lơ là. A Nam và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khoi-lan-thanh-tan-phi-hoa/3277827/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.