Chương trước
Chương sau
Editor: Mai_kari

Sầm Thiếu Hiên cùng cán bộ bên hình cảnh tỉnh nói chuyện, bên đó mong muốn cậu quay về đại đội hình cảnh Đào thành. Bên trên sau khi nghiên cứu qua, cho rằng nếu cho cậu trở lại Đào thành thì đối với việc vạch trần chân tướng ở Đào thành cực kỳ có lợi, nên liền đồng ý.

Sầm Thiếu Hiên ngóc đầu trở lại, không chỉ trở lại đại đội hình cảnh, hơn nữa còn đảm nhiệm chức phó đội trưởng đội hình cảnh, cảnh hàm nhị cấp.

Việc này không chỉ oanh động hệ thống hình cảnh Đào thành, hơn nữa cũng khiến toàn bộ chính giới rung động không nhỏ, các ông chủ lớn trong thương giới cũng nghe nói đến, liền đem bối cảnh của Sầm Thiếu Hiên ra đàm luận, âm thầm dự định muốn cùng cậu thiết lập quan hệ, hai bên cùng phát triển.

Qua lễ quốc khánh, Sầm Thiếu Hiên đem giấy mời đi báo danh. Ngày đầu tiên đi làm, cậu mặc lại cảnh phục.

Vừa đi vào cửa chính đội hình cảnh, liền thấy tất cả mọi người bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón cậu, nhiệt tình không gì sánh được, so với lúc trước khi cậu bị đuổi đi thì hoàn toàn khác xa.

Cậu cũng y như trước đây, rất khách khí với tất cả mọi người, luôn giữ sự thân thiết có chừng mực, lần lượt bắt tay với từng người chào đón mình, nhưng chân không hề ngừng lại, trực tiếp đi vào văn phòng chính mình.

Đại đội trưởng đội hình cảnh hiện vẫn do phó cục trưởng cục cảnh sát Tôn Khải kiêm nhiệm, văn phòng của hắn cũng ngay sát bên văn phòng của Sầm Thiếu Hiên. Nghe thấy tiếng Sầm Thiếu Hiên đi vào cửa, hắn lập tức bước qua.

Sầm Thiếu Hiên đang thu dọn bàn của mình, thấy hắn vào, liền buông xuống thứ đang cầm trong tay, nghiêm trang chào: “Tôn cục.”

Tôn Khải nhìn cậu chăm chú, nhất thời không nói gì cả.

Cậu vẫn tiêu trí y nhu vậy, thân thể thon dài cân xứng hòa cùng với bộ cảnh phục màu đen càng thêm khí phái, khuôn mặt dưới vành nón càng thêm xinh đẹp, đường cong tuấn tú ẩn chứa kiên cường, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ càng thêm trưởng thành, so với trước đây càng hấp dẫn người hơn.

Trong nháy mắt, bỗng nhiên hắn nhớ lại khoảng thời gian lần đầu tiên gặp cậu. Sầm Thiếu Hiên khi đó xinh đẹp, đơn thuần, tràn ngập nhiệt tình, đối với người thanh niên đó hắn vừa gặp đã nhất kiến chung tình. Mà Sầm Thiếu Hiên hôm nay đã ổn trọng nhiều hơn trước rồi, nhưng càng tăng thêm mị lực mê người, khiến người ta ái mộ không ngớt.

Tôn Khải đóng cửa lại cẩn thận, lúc này mới đi qua, ngồi xuống đối diện cậu, nhẹ nhàng nói: “Thiếu Hiên, hoan nghênh em trở về.”

Sầm Thiếu Hiên lẳng lặng nói: “Cám ơn Tôn cục.”

Tôn Khải cười cười: “Sao vậy? Còn giận anh sao?”

Sầm Thiếu Hiên lập tức khách khí hạ thấp người: “Tôn cục nói quá lời, ngài là vì chuyện công, không phải vì ân oán tư nhân, sao lại nói tới tức giận hay không tức giận chứ? Tôi là thuộc hạ của Tôn cục, sau này còn nhờ Tôn cục chỉ giáo nhiều hơn.”

“Thấy chưa, đang giận kìa!” Tôn Khải yêu thương nói. “Hiện tại em là trợ thủ của anh, chúng ta phải kề vai chiến đấu, sự ngăn cách ngàn vạn lần không thể có. Trước đây anh có làm việc gì sai, em đừng để trong lòng, giờ anh nói lời xin lỗi với em.”

“Đâu có? Tôn cục quá khách khí.” Sầm Thiếu Hiên vẫn rất lạnh lùng, tỏ ra không thân. “Tôn cục, nếu tôi đã trở về, nhất định làm tốt công việc của mình, mong Tôn cục không cần lo lắng gì cả.”

Tôn Khải suy nghĩ một chút, nếu cậu đã trở về làm việc bên cạnh hắn, coi như tương lai rộng mở, cũng không cần gấp gáp làm gì, vì vậy liền đứng dậy, cười nói: “Được. Anh thấy tốt nhất là nên vậy đi, hôm nay em nên làm quen tình hình trước. Trong đội có không ít người mới vào, em nên xem hồ sơ của bọn họ, tìm hiểu tình hình của bọn họ một chút. Sau đó anh đem mấy án tử đang xử lý nói cho em biết qua một chút, để em mau chóng nắm bắt. Em thấy sao?”

Sầm Thiếu Hiên lập tức gật đầu: “Tôi không có ý kiến.”

Thanh âm Tôn Khải bỗng nhiên trở nên nhu hòa: “Thiếu Hiên, điện thoại di động cùng điện thoại nhà của anh không có thay đổi, bất cứ khi nào em cũng có thể gọi cho anh.”

Sầm Thiếu Hiên trầm mặc một chút, hờ hững nói: “Nghe nói anh đã kết hôn rồi, chúc mừng.”

Tôn Khải kết hôn ngay sau khi Sầm Thiếu Hiên bị “thanh trừ” ra khỏi đội hình cảnh, có người nói nhà gái rất có địa vị, ông nội nhậm chức tại Bắc Kinh, là một quan lớn. Sau khi kết hôn Tôn Khải được nhạc phụ cùng ông nội chiếu cố, trong đội hình cảnh đường tiến lên rất tốt, đã có lời đồn đãi nói rằng hắn dự định đi vào chính giới, toàn lực phát triển hướng về phía trước. Lúc này, hắn còn dám làm gì nữa sao? Chẳng lẽ còn có lá gan dính tới mình, nháo ra scandal gì sao?

Tôn Khải đã định liệu trước cười nói: “Hôn nhân cũng y như công việc mà thôi, có đôi khi cũng có tình yêu, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Thiếu Hiên, trong lòng anh, chỉ có duy nhất một mình em mà thôi.”

Giờ khắc này. Sầm Thiếu Hiên rốt cục cũng cảm thấy hối hận vì tình cảm mà cậu đã đặt ra trong quá khứ. Sao lúc đó cậu có thể yêu một người nội tâm xấu xa ích kỷ như vậy chứ? Nỗ lực ức chế cảm giác ghê tởm, cậu cắn răng nói: “Tôn cục, quá khứ vĩnh viễn là quá khứ, thời gian không để đảo ngược lại, có một số việc không thể bắt đầu lại từ đầu. Tôi nghĩ, duy trì quan hệ trên công việc như hiện giờ là cách thức đầy lý trí nhất rồi. Sau này mong Tôn cục ngoại trừ việc công tác ra, đừng nhắc lại bất kì chuyện tư nào cả.”

Tôn Khải nhìn cậu một chút, rồi thở dài: “Được rồi, chúng ta xác thực cần thời gian tiêu trừ hiểu lầm trong quá khứ, sau đó mới bắt đầu cái mới được.”

Sầm Thiếu Hiên lạnh lùng nhìn hắn, nét mặt biểu thị cho hắn thấy sẽ không có bất kì hiểu lầm nào xảy ra nữa.

Tôn Khải rốt cuộc cũng lớn hơn cậu 8 tuổi, nhanh chóng khống chế được tâm tình của chính mình, cười nói: “Được rồi, vậy em bắt đầu làm việc đi, anh ra ngoài trước.”

Sầm Thiếu Hiên gật đầu: “Rõ!”

Tôn Khải lúc này mới đi ra ngoài.

Tâm tình Sầm Thiếu Hiên không tốt lắm, nhưng vẫn bắt đầu lao vào công tác.

Đến giữa trưa, điện thoại của Lục Vân Phong gọi tới điện thoại di động của cậu.

Lần này quay về Đào thành phục chức, Sầm Thiếu Hiên một mình ra đi, Lục Vân Phong không có đi cùng. Mỗi ngày hai người đều có thể nói chuyện điện thoại với nhau, có đôi khi hỏi một chút tình hình đối phương, nhưng phần lớn thời gian là nói chuyện phiếm.

Sau khi trở về, Sầm Thiếu Hiên tạm thời ở lại trong nhà. Chuyện “Oan án” rồi đến “Sửa lại án xử sai” của Sầm Thiếu Hiên đã nổi tiếng trong tiểu khu mà cha mẹ cậu ở từ lâu rồi, không chỉ trở lại cảnh đội, lại còn thăng chức nữa, bởi vậy bọn họ đối với cha mẹ cậu vô cùng khách khí, đụng tới đều khen hai người họ có đứa con ngoan. Cha mẹ Sầm Thiếu Hiên cũng từ đó mà hãnh diện, từ ngoài vào trong đều trẻ khỏe hơn. Sau khi Sầm Thiếu Hiên trở về nhà ở, cha mẹ cậu rất hài lòng. Sầm Vân nghĩ tới chuyện lúc trước mới ra tin đồn đã đuổi đánh con trai mình ra khỏi nhà, khiến cậu chịu nhiều oan ức, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng tính tình cũng ôn hòa hơn trước rât nhiều, còn âm thầm căn dặn Viên Chi Lan mỗi ngày nên thay đổi món ăn, mau chóng khiến đứa con gầy ốm của mình khôi phục trạng thái trước đây. Không cần ông nhiều lời, Viên Chi Lan mỗi ngày cũng đặt nặng tâm tư của bà vào con trai mình.

Sầm Thiếu Hiên hưởng thụ lạc thú khó có được này, nhưng trong lòng cũng vô cùng mong nhớ Vân Phong.

Đợi được một ngày cậu đang đi làm, Lục Vân Phong khiến cậu kinh hỉ. Anh cười nói trong điện thoại: “Chừng nào em tan ca? Chúng ta cùng nhau đi ăn, chúc mừng em.”

Sầm Thiếu Hiên đang nghe Tôn Khải nói qua vụ án, không thể hỏi anh sao lại đến Đào thành, chỉ đơn giản nói: “Khoảng 5g30, bất quá hiện tại rất khó nói chính xác, đến lúc đó em gọi lại cho anh.”

“Ừ!’ Lục Vân Phong nghe cậu không nói gì cả, chắc không tiện nói nhiều, nên biết điều mà cúp máy.

Tôn Khải nhịn không được hỏi: “Ai vậy?”

“Bạn.” Sầm Thiếu Hiên không muốn nói thêm gì nữa, nghiêm túc nói. “Mời tiếp tục.”

Tôn Khải không thể làm gì khác hơn là ngừng hỏi, tiếp tục nói tình hình cho cậu nghe.

Vừa bắt đầu công tác, Sầm Thiếu Hiên không cần phụ trách án tử, buổi tối liền đúng giờ tan ca.

Cậu thay đổi thường phục trong văn phòng, sau đó mới đi ra.

Lục Vân Phong lái một chiếc Mercedes, đậu đối diện cửa chính.

Sầm Thiếu Hiên không khỏi lắc đầu, tiến lại chỗ anh, mở cửa xe, bất đắc dĩ cười nói: “Không cần đường hoàng như thế chứ? Anh đừng có nói muốn ngay khoảng thời gian đầu em đi làm đã có tin đồn bay đầy trời, nói em với thương nhân cấu kết nha?”

Lục Vân Phong ngẩn ra, lập tức cười ha ha: “Xin lỗi, xin lỗi, anh không chú ý tới việc này, nhất thời quên mất em đã trở lại đội hình cảnh. Anh bảo đảm lần sau không có việc này nữa.”

Sầm Thiếu Hiên mới có chút kinh ngạc mà hỏi thăm: “Anh đổi xe rồi à? Đây cũng không phải phong cách của anh.”

“Không, mượn của bạn thôi.” Lục Vân Phong cười hì hì nói.

“Bạn?” Sầm Thiếu Hiên càng thêm bất ngờ. “Anh có bạn ở Đào thành à?”

“Đúng vậy, không ngờ phải không?” Lục Vân Phong rất đắc ý. “Ở đây có bạn đại học, người ta cũng làm ăn khá lắm.”

Sầm Thiếu Hiên buồn cười mà nói: “Anh cũng khá lắm mà, đừng có mà tham lam.”

Lục Vân Phong ngoan ngoãn gật đầu: “Rõ, chỉ thị của lãnh đạo rất quan trọng, anh nhất định nghe theo.”

“Được rồi, đi nhanh đi.” Sầm Thiếu Hiên cười. “Đừng có ở chỗ này mà yêu thương em thế.”

“Rõ, Sầm cảnh quan!” Lục Vân Phong hài hước mà nói, lập tức lái xe rời đi.

Tôn Khải nhìn Sầm Thiếu Hiên leo lên một chiếc xe Mercedes, lập tức hiểu được, trong lòng cảm thấy ghen tức dữ dội, liền lái xe đi theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.