Chương trước
Chương sau
Editor: Mai_kari

Lục Vân Phong xuống xe, từ bãi đỗ xe hướng thẳng tới cổng chính của khách sạn.

Khách sạn Vân Phong là khách sạn 4 sao, quy tắc phục vụ đúng chuẩn, có hai người gác cổng, mặc đồng phục màu lam nhạt viền vàng, găng tay trắng, luôn phục vụ khách hàng chuẩn bị bước vào rất đúng lúc.

Lục Vân Phong đi vào lối có cánh cửa tự động, hai người bảo vệ lập tức cuối đầu chào anh, vừa cười vừa quy củ nói: “Ngày mới, Lục tổng!”.

Lục Vân Phong mỉm cười hiền hòa, gật đầu với bọn họ. Mọi người đều biết rõ phong cách của anh, đối với nhân viên phục vụ càng bình dân anh càng khách khí, đối với nhân viên quản lý càng cao cấp anh càng nghiêm khắc. Với những nhân viên gác công, anh cũng chưa từng ra dáng là người lãnh đạo, luôn luôn thể hiện ra khuôn mặt tươi cười, để bọn họ không cảm thấy áp lực.

Hôm nay anh phải tiếp đãi ông chủ của công ty đầu tư Kim Hâm ở Đào thành – Trần Hâm. Bọn họ ở Đào thành đã xây dựng xong một khách sạn nhưng chưa khai trương. Bởi vì bọn họ chưa có kinh nghiệm kinh doanh khách sạn, cho nên muốn gia nhập liên minh với tập đoàn khách sạn Vân Phong của anh, kết nối kinh doanh dây chuyền, lần này ông ta tới đây chính là muốn khảo sát thực địa.

Song phương đàm phán rất vui vẻ, mặc dù đang trong một vài phương diện có xảy ra chút tranh chấp, nhưng cũng từng bước thành lập được thỏa thuận. Hôm nay bọn họ phải rời khỏi Khang thành, Lục Vân Phong cho xe tiễn bọn họ đến sân bay, chính mình cũng theo lễ đến khách sạn tiễn khách.

Trần Hâm cùng trợ thủ làm xong thủ tục trả phòng, đang ngồi ở đại sảnh chờ anh, vừa thấy anh xuất hiện liền mỉm cười đứng dậy.

Lục Vân Phong nhanh chóng tiến lại, nhiệt tình bắt tay với bọn họ, cười nói: “Trần tổng ở chỗ này nhiều ngày như vậy, anh em tiếp đãi lại không chu toàn, xin thứ lỗi.”

Trần Hâm khoảng chừng bốn mươi tuổi, rất trầm ổn. Lục Vân Phong mới hơn 30, nhỏ hơn ông 10 tuổi, nhưng lại không tạo cảm giác lỗ mãng, rất có khí chất trầm tĩnh.

Trần Hâm vừa nghe anh nói xong, vội vã cười nói: “Lục tổng khách khí rồi, tôi ở chỗ này quấy rối nhiều ngày như vậy, phải nhờ Lục tổng chiếu cố nhiều hơn, thật sự cám ơn rất nhiều.”

“Trần tổng quá khen.” Lục Vân Phong tiêu sái nói. “Thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng không khách sáo, trần tổng lên đường bình an, chúng ta gặp lại tại Đào thành.”

“Được, gặp lại tại Đào thành.” Trần Hâm cùng anh bước ra ngoài cửa khách sạn.

Nhân viên gác cửa vừa thấy, liền thay các trợ thủ của bọn họ kéo hành lý, cung kính đưa bọn họ đến trước xe hơi đang chờ trước cửa.

Trần Hâm nhìn một nhân viên gác cổng, ý vị thâm trường mà cười, nói với Lục Vân Phong: “Lục tổng, kỳ thực khi tôi vừa đến khách sạn này đã lập tức muốn hợp tác cùng bên ngài rồi, ngài biết vì sao không?”

“Vậy ư? Tại sao thế?” Lục Vân Phong cảm thấy có chút kinh ngạc, cười lắc đầu. “Tôi thật sự không biết.”

Trần Hâm mỉm cười: “Bởi vì ngài có thể khiến người đó trở thành nhân viên gác cổng, thật sự là rất giỏi, khiến người ta bội phục.”

Lục Vân Phong nhìn về phía nhân viên gác cổng đã lui về phía sau, chỉ thấy người đó có vóc dáng thon dài cao gầy, ngũ quan tinh xảo, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng chỉ khiến người thêm thương tiếc.

Trước đây anh cũng không lưu ý đến tướng mạo của nhân viên mình cho lắm. tại khách sạn 4 sao của bọn họ, hình tượng khí chất nhân viên phục vụ thuộc thượng đẳng rất phổ biến, nhất là những nhân viên làm mặt nền cho khách sạn, nữ thì mỹ lệ, nam thì anh tuấn, mỗi người đều có thể tự xưng là xinh đẹp. Anh tuy rằng độc thân, lại không muốn người ta hiểu lầm, sợ sinh chuyện gì lại phiền phức, bởi vậy thường không để ý đến tướng mạo của nhân viên mình cho lắm, lúc này mới phát hiện, người thanh niên tuổi trẻ kia khí chất không tồi, không hề thích hợp làm nhân viên gác cổng.

Nghĩ một chút, anh liền nói: “Trần tổng, ngài biết cậu ta?”

Trần Hâm gật đầu, có chút tiếc hận nói: “Đó là đội trưởng đội hình cảnh của Đào thành chúng tôi, tốt nghiệp từ học viện cảnh sát hình sự Trung Quốc, xuất thân chính quy chính tông, vốn là tiền đồ vô lượng. Bất quá, sau lại xảy ra biến cố lớn, lại dính vào một scandal, khiến cho cậu ta phải bị động từ chức. Chuyện này bên chúng tôi rất oanh động đó. Nói thật, mọi người biết nội tình đều hiểu là cậu ta bị người khác hãm hại, chịu nhiều oan ức, nhưng biết thì cũng có được gì đâu chứ? Thái độ làm người của cậu ta ngay thẳng, không biết cách lèn lỏi, chọc đúng cấp trên, ai cũng không dám ra mặt nói giùm cậu ta, thậm chí chẳng ai dám mướn cậu ta. Không nghĩ tới cậu ta sẽ đến Khang thành, hơn nữa lại làm tại khách sạn của ngài, lại trở thành người gác cổng. Vậy mà cậu ta cũng nhẫn nhịn chịu đựng được, thật sự khó tin.”

Trợ thủ của ông cũng lắc đầu, trong mắt tràn đầy đồng tình. Hiển nhiên sự kiện này lúc trước ở Đào thành huyên náo rất lớn, mọi người đều nghe thấy, cũng vì cậu ta mà thấy bất công giùm.

Lòng hiếu kỳ của Lục Vân Phong nhất thời bị khơi dậy, chỉ là thời gian không cho phép bọn họ nói tỉ mỉ, huống hồ hiện thời cũng không gấp. Anh cười nói: “Việc này quả thật tôi không biết, thông báo tuyển dụng nhân viên là do bộ phận nhân sự bên chúng tôi đảm trách, tôi ít khi nào hỏi đến lắm.”

Trần Hâm lần thứ hai bắt tay cùng anh: “Tôi đi đây!”

“Được, sau khi trở về hãy gọi điện cho tôi nhé, để tôi khỏi lo lắng.” Lục Vân Phong đưa ông lên xe, mỉm cười nhìn theo cho đến khi xe khuất bóng, lúc này mới trở về khách sạn.

Người nhân viên đó vẫn theo quy củ khom người với anh. Anh vẫn theo lẽ thường gật đầu nhẹ với cậu.

Ở đây không phải tổng bộ của anh, anh trực tiếp vào thang máy, đi vào văn phòng tổng giám hành chính, vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn xem hồ sơ của nhân viên gác cổng.”

Tổng giám hành chính lập tức nói “Rõ”, rồi dùng điện thoại nội tuyến gọi cho Quản lý của Bộ phận văn thư đem tất cả tài liệu liên quan lên phòng ông.

Tổng cộng chỉ có 8 nhân viên gác cổng, Lục Vân Phong nhanh chóng tìm thấy tư liệu của người đó.

Cậu tên Sầm Thiếu Hiên, năm nay 27 tuổi, thân cao 1m8, lý lịch tóm tắt rất giản đơn, trên đó điền bằng cấp là tốt nghiệp cao trung, kinh nghiệm là từng làm qua nhân viên ở vài khách sạn nhỏ. Nếu như anh không nghe Trần Hâm đề cập đến, thì phần lý lịch này quả thật trên thực tế hoàn toàn nhìn không ra kẽ hở nào.

Tổng giám hành chính thấy anh đang đọc hồ sơ đăng ký xin việc của Sầm Thiếu Hiên, liền lập tức giải thích: “Lúc người này đến báo danh, chúng tôi liền nghĩ tuổi của cậu ta làm nhân viên gác cổng quả thật lớn hơn nhiều, bên chúng ta nhân viên gác cổng phải nhỏ hơn 25 tuổi, nhưng hình tượng của cậu ta quả thật rất tốt, cũng không lớn hơn tuổi định mức bao nhiêu, nên đặc cách mướn vào. Thế nào rồi? Có vấn đề gì không ạ?”

Lục Vân Phong bình thản nói: “Tôi muốn nói chuyện với cậu ta, khi nào cậu ta tan ca?”

Tổng giám hành chính nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Cậu ta làm ca sáng, giờ đã tới giờ đổi ca, chừng 10′ nữa là kết thúc ca làm sáng.”

“Được, vậy ông báo với cậu ta là sau khi tan ca lên thẳng văn phòng.”

Tổng giám hành chính lập tức đứng dậy đi ra, đối với lời nói của anh vô cùng coi trọng, để bản thân mình tự mình đi thông báo.

Lục Vân Phong rất tôn trọng quyền lợi của cấp dưới, cũng không có ngồi vào ghế tổng giám hành chính của ông ta, mà dùng ghế sofa trong phòng tiếp khách, nhiều lần nhìn hồ sơ của Sầm Thiếu Hiên. Ngoại trừ photo copy CMND của cậu ta ra, không có bất kì một bằng cấp nào khác, với lại, tốt nghiệp trung học vốn dĩ không cần phải cần bảng photo để chứng minh làm gì. Nét chữ của cậu ta rất đẹp, thanh tú, đầu bút lông rất có lực, hiện nay khó thấy ai có được nét chữ đẹp như vậy.

Đang trong lúc suy nghĩ, thì có người nhẹ nhàng gọi cửa: “Lục tổng, ngài tìm tôi?”

Lục Vân Phong ngẩng đầu nhìn.

Sầm Thiếu Hiên đã thay đồng phục, mặc một chiếc áo sơmi màu trắng bình thường, quần jean màu xám tro, càng làm tôn thêm phần phong thần như ngọc. Vẻ mặt của cậu ôn hòa, ánh mắt lại rất tĩnh lặng.

Lục Vân Phong mỉm cười: “Đúng vậy, vào đây, ngồi đi!”

Sầm Thiếu Hiên rất quy củ ngồi đối diện anh, chờ anh lên tiếng.

Lục Vân Phong đưa bản đăng ký xin việc cùng hồ sơ của cậu tới trước mặt cậu, đặt trên bàn trà, không hề mở miệng.

Sầm Thiếu Hiên nhìn lướt qua, dường như đã hiểu rõ mọi việc. Cậu cũng không có hé răng, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Vân Phong.

Trong phòng rất tĩnh, bên ngoài thỉnh thoảng có người đi quan, truyền đến bước chân rất nhỏ.

Lục Vân Phong đứng dậy, đóng cửa lại, sau đó trở về ngồi xuống, nói với cậu: “Cậu đến khách sạn này làm cũng hơn 4 tháng rồi, cảm thấy thế nào?”

Sầm Thiếu Hiên hơi hơi cúi đầu, ôn hòa đáp: “Tôi thấy rất tốt.”

“Thật sao?” Lục Vân Phong vẫn mỉm cười, thanh âm chậm rãi nói. “Đối với nghề nghiệp trong tương lai có dự định gì không?”

Anh chuyển đề tài rất nhanh, Sầm Thiếu Hiên cũng phản ứng nhanh chẳng kém, hờ hững nói: “Không có dự định gì, trước tiên cứ làm công việc hiện tại, sau đó xem tình hình rồi định hướng sự phát triển sau.”

Lục Vân Phong nhìn cậu, cười nói: “Từ ngày mà cậu lên ban chính thức tới nay, tháng nào cũng được giải nhân viên xuất sắc nhất, không hề dễ chút nào đâu nha.”

Sầm Thiếu Hiên nhìn ngón tay của chính mình, khiêm tốn nói: “Tôi chỉ là nỗ lực làm tốt công việc mà thôi.”

Nói đến đây, trong lòng Lục Vân Phong cũng nắm rõ phần nào tính cách của cậu, vì vậy gật đầu: “Tốt, cậu nói rất đúng. Hôm nay cậu làm việc cũng mệt rồi, đi về nghỉ ngơi đi!”

Sầm Thiếu Hiên đứng dậy, nói một tiếng “Rõ!” rồi rất có lễ phép đi ra ngoài.

Một lát sau, tổng giám hành chính đi vào, chờ chỉ thị của anh.

Lục Vân Phong lấy một cái form đưa cho ông, nói: “Ông báo cho cậu ta, ngày mai đến báo danh tại công ty tổng bộ, có công việc mới cho cậu ta. Sẵn đó ông bảo bộ phận nhân sự tìm một nhân viên gác cổng khác đi!”

Tổng giám hành chính vội vã gật đầu: “Rõ, tôi sẽ lập tức cho người làm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.