Trần Minh Đức đến Đông Hoa mới được hơn nửa năm, gia thuộc ở lại trong tỉnh chứ không đi theo, việc ăn ở của hắn đều tại Nam viên. Ngược lại Thẩm Hoài sợ bị Trần Minh Đức quản quá chặt, liền không trú tại Nam viên mà “chịu khó chịu khổ” trú ở trong túc xá phủ thị chính.
Trước cửa có hai cảnh sát đứng canh, trong sảnh là hai bác sỹ cùng hai cô gái chuyên làm nhân viên phục vụ ở biệt thự số 6… Lúc ấy hai nàng mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, tựa hồ bị sự tình vừa xảy ra hù sợ.
Nội tâm Thẩm Hoài cũng bị chấn kinh, thầm nói: “Đúng là cái số trời đánh, nhà dột gặp mưa, chó cắn áo rách.”
Buổi trưa đánh em vợ Cát Vĩnh Thu một trận nên thân, nói trắng ra là cậy có Trần Minh Đức chống lưng, có thể khiến Cát Vĩnh Thu và em vợ làm kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ nói không ra. Ai ngờ được chiều nay ô dù của mình lại đi tong rồi…
Ông trời này cũng thật con mẹ nó quá bất công!
Thẩm Hoài theo Chu Dụ bước lên lầu, cũng vô tâm nhìn đôi chân thon dài no mắt của nàng.
Trên lầu hai là phòng ngủ và làm việc, qua cánh cửa khép hờ có thể nhìn thấy Trần Minh Đức nằm thẳng cẳng trên giường, chiếc chăn mỏng úp kín từ mặt đến chân, đúng là đã qua đời.
Thẩm Hoài lúc ấy không có cảm tình gì đặc biệt với Trần Minh Đức, nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mặt vẫn không tránh khỏi ngây người.
Trưa hôm trước Trần Minh Đức còn gọi điện hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/32160/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.