Về phòng, Thẩm Hoài không nghĩ đến ở bên kia người nhà Hùng Văn Bân lại đang nghị luận về chính mình.
Trong nhà rất bừa bộn, tro bụi tích một lớp dày, một thời gian dài chưa được quét dọn qua, từ trong giỏ rác góc nhà tán phát ra mùi ẩm mốc biến chất tích tụ lâu ngày… Thẩm Hoài mân mê mồm, đứng bên cửa phòng, nhìn lên đèn huỳnh quanh bám đầy mạng nhện, thầm nghĩ: Cũng khó trách chủ nhân ngôi nhà này trước đây không khiến người ta ưa thích.
Thẩm Hoài không biết mình sẽ còn ở lại đây bao lâu. Một khi quan hệ tổ chức chuyển đến huyện Hà Phố, chắc chắn Cát Vĩnh Thu sẽ là kẻ đầu tiên tới đuổi hắn ra khỏi cửa.
Hắn không khỏi nghĩ: Có nên sớm đến Mai Khê thuê một căn phòng, miễn ngày sau trở tay không kịp?
Trừ mấy cảnh nóng trong ký ức cũ ra, đối với căn phòng này Thẩm Hoài cũng không có bao nhiêu cảm tình. Hắn chỉ nghĩ không còn được làm hàng xóm với Hùng Văn Bân nên hơi đáng tiếc. Ông cha thường nói chọn bạn mà chơi, chọn hàng xóm mà ở, với dạng hàng xóm như Hùng Văn Bân, có thể nói là khả ngộ chứ không khả cầu.
Sau khi gọi điện hỏi thăm Đàm Khải Bình, Thẩm Hoài liền tiện tay tiện chân thu dọn luôn đồ đạc trong nhà. Hắn có thể chấp nhận bừa bộn, nhưng không thể chấp nhận nhà cửa tích đầy bụi bặm cộng với mùi mốc hủ phát men của rác rưởi được.
Một gian phòng ngủ, một gian sảnh ăn kiêm khách sảnh, cộng thêm gian rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166458/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.