“Các người bằng cái gì mà bắt Thẩm xưởng trưởng?”
“Tham quan, các người không bắt, gian thương, các người cũng không bắt, Thẩm xưởng trưởng muốn vực lại xưởng thép, các người lại chạy tới bắt, thử hỏi xem có còn đạo lý hay không? Các người có xứng với bộ đồng phục cảnh sát mặc trên người không? Có xứng đáng là công bộc của nhân dân không?”
“Đám chó săn cút đi, thả Thẩm xưởng trưởng ra.”
Đám công nhân đứng đầy trước sân xưởng, tình tự phẫn nộ được đốt cháy lên, tiếng chất vấn như đạn pháo thi nhau xối xả xuống, nối thành một mảnh như sấm rền, trận sau cao hơn trận trước.
Tống Tam Hà thấy tình hình như vậy, sắc mặt xanh đen. Lúc hắn tới bắt người, nộ khí xông váng đầu, không nghĩ qua hành động này sẽ kích thích tâm tình vừa được vỗ an của đám công nhân trong xưởng.
Nhìn cửa ra vào bị vây bằng từng lớp sóng người, lửa giận trong lòng Tống Tam Hà càng thịnh, nhưng y làm phó cục trưởng đã nhiều năm, biết xử lý sự kiện mang tính chất quần thể thế này phải hết sức cẩn thận, lỡ xảy ra vấn đề, khi đó không còn là chuyện mà tên phó cục trưởng con con như hắn có thể gánh nổi.
Tống Tam Hà không dám sai người dẫn Thẩm Hoài xông ra khỏi đám đông, hắn biết lúc này nếu kích giận đám đông, hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng, vội gấp gáp lui về phòng hội nghị tìm đối sách.
Ngược lại Đỗ Kiến không cần Tống Tam Hà phân phó, đã chủ động nhảy đi ra, cậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166412/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.