Thẩm Hoài vừa muốn đóng cửa, Kim tử đột nhiên từ bên ngoài chen vào, Trần Đan cũng theo gót sát sau, muốn kéo Kim tử về nhà, Thẩm Hoài bèn cười nói: “Không sao, dù gì ở nhà cũ cũng chỉ có mình tôi với nó, thôi cứ để nó ở đây, coi như là bồi dưỡng cảm tình…”
“Kỳ lạ thật, xem ra Kim tử và Thẩm bí thư đúng là có duyên.” Trần Đan nghe Thẩm Hoài nói muốn bồi dưỡng cảm tình với một con chó, không khỏi bật cười khach khách, mặt lại không tự chủ được nóng lên, nhìn Kim tử từ trong khe cửa ló đầu ra liếm liếm lên tay mình, khẽ nhấc tay vỗ nhẹ lên đầu nó một cái, mặc kệ con chó hiếu động này.
Nhìn Thẩm Hoài yêu thương sờ sờ lên cổ nhẵn sáng lông tơ của Kim tử, cả người cả chó cùng nhau quay vào phòng. Tâm lý Trần Đan không khỏi kỳ quái: Sao Kim tử đối với người lạ luôn sợ như chuột thấy mèo, lại quay sang thân cận với anh ta thế nhỉ? Chẳng lẽ thực sự có duyên phận.
Nghĩ mãi vẫn không ra, Trần Đan nhu nhu vầng trán hơi nhưng nhức, xoay người về nhà rửa ráy đi ngủ.
Ngày thường Trần Đan rất ít khi ngủ muộn thế này, vốn hẳn phải mệt mỏi đến bã người. Nhưng hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến nàng thay đồ ngủ, nằm lên giường rồi mà vẫn không tài nào ngủ được.
Từng màn xảy ra hôm nay và cảm giác hoảng loạn lúc nãy Thẩm Hoài mang đến, cứ như đèn kéo quân hiện ra trong đầu.
Trong cơn mê hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166399/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.