Chương trước
Chương sau
Nửa tháng nay, đây là lần đầu tiên về túc xá trước chín giờ tối.

Đi qua phòng Trần Đan, thấy còn sáng đèn, liền chạy qua gõ cửa.

Người mở cửa là tiểu Lê, Trần Đan đang ngồi trong phòng rửa chân, chân ngọc mảnh khảnh trắng bóng như tuyết ngâm trong bồn, nàng đã mặc sẵn đồ ngủ, ống quần vén lên, lộ ra đôi cẳng chân thẳng tắp dụ người.

Do bình thời Trần Đan ăn mặc khá bảo thủ, nên Thẩm Hoài còn chưa có cơ hội được chiêm ngưỡng đôi chân trần thon dài của nàng, giờ đập vào mắt khiến hắn sững sờ mất một lúc mới quay đầu lại, chợt nhìn thấy quyển sách bài tập đặt trên bàn học của tiểu Lê..

Rửa chân vốn là chuyện bình thường, nhưng để Thẩm Hoài nhìn thấy khiến Trần Đan cảm thấy như mình để lộ thứ gì, mặt nóng lên, vội cúi người rửa chân cho thật nhanh, rồi nhanh chóng xỏ dép lê vào.

Hai ngày trước Thẩm Hoài để lại giấy nhờ nàng mua kem cạo râu, nhưng cửa hàng tạp hóa ở thị trấn không bán thứ ấy, mãi đến hôm nay có cơ hội lên thành phố mới mua được.

Mấy ngày liền không gặp, mặt Thẩm Hoài đã lún phún râu, chắc đã lâu chưa cạo; bộ quần áo lao động trên người cũng hôi như cú, toàn là mùi dầu máy và mồ hôi. Nếu ai không biết thân phận của hắn, còn tưởng đây là một công nhân lao động chân tay bình thường trong xưởng.

Trần Đan lại thích bộ dạng lúc ấy của Thẩm Hoài, cha nàng cũng là một công nhân cơ khí bình thường trong xưởng cơ khí Hạc Đường, mỗi ngày đi làm về hình tượng không khác Thẩm Hoài bây giờ là bao…

Nghĩ lại nếu không phải cha nàng bệnh nặng mất sớm, nàng và em trai đã không phải chịu khổ như bây giờ. Mùi mồ hôi và dầu máy xộc vào mũi như đưa nàng trở về những tháng ngày thơ bé, khiến Trần Đan vô thức muốn đưa tay sờ râu ria dưới cằm Thẩm Hoài.

Lại tự thấy suy nghĩ của mình thật là dày mặt, Trần Đan không khỏi bật cười, bưng chậu nước rửa lên, ra sau nhà nhân tiện lấy kem cạo râu và quần áo giặt giùm Thẩm Hoài đi ra.

Trần Đan về lại phòng, thấy Thẩm Hoài đang cầm vở bài tập của tiểu Lê, đọc chăm chú.

“Bài này làm sai rồi….”

Trần Đan tưởng Thẩm Hoài cầm vở bài tập của tiểu Lê lên nhìn chỉ là làm bộ cho khuây khỏa thời gian, không ngờ hắn lại nhìn thật.

Tiểu Lê tròn mắt tỏ vẻ vô tội, hơi nghi hoặc nhìn lại Thẩm Hoài.

Tiểu Lê vừa nhìn lại nên còn chưa biết bài này mình đã giải sai ở đâu. Thẩm Hoài đã phát hiện thấy 2 chỗ sai lầm, nhíu mày lại, dùng ngón tay chỉ vào, nói.

“Chỗ này, chỗ này nữa, đều giải sai hết. Đề đơn giản thế này mà em giải sai tận 2 bài, học hành trên trường thế nào đấy? Cầm bút lại đây, để anh giải cho xem…”

Nhìn tiểu Lê đứng bất động ở đó, mặt hơi sửng sốt, Trần Đan thầm lè lưỡi, cũng không thể trách Thẩm Hoài quản chuyện quá rộng được, liền chạy tới, lấy giúp cây bút từ trong hộp dưới ngăn bàn, đưa lên.

Nhìn Trần Đan đưa bút lại, Thẩm Hoài mới tỉnh người, quay đầu thấy trong mắt tiểu Lê như đang rơm rớm nước, hắn hận không tự tát cho mình mấy bạt tai, nhìn vở một hồi đến nhập thần, quên mất mình và tiểu Lê còn là 2 người “xa lạ”, bằng cái gì mà ngươi có quyền trợn mắt giáo huấn người ta?

Thẩm Hoài vuốt vuốt cánh mũi, xin lỗi tiểu Lê: “Xin lỗi, xin lỗi em. Mấy ngày qua giúp công nhân trong xưởng bồi dưỡng huấn luyện, nặng mồm nặng miệng quen rồi, còn tưởng đang khảo hạch công nhân a. Hai bài này em giải sai rồi, chắc chưa nắm vững được một số khái niệm cơ bản. Nếu em không muốn nghe, cứ đuổi anh ra tự nhiên?”

Trong lòng tiểu Lê có hơi tức, nhưng thấy hắn quay đầu cười bồi xin lỗi, còn ưỡn mặt lên tỏ vẻ đáng thương, lại có chút không nỡ, cúi thấp đầu nói: “Anh giảng mà không dễ hiểu thì mới đuổi ra…”

Thẩm Hoài vái vái tay xin tha, tay chân vung loạn cả lên, đem mấy định luật cơ học căn bản như nguyên lý về lực và phản lực (định luật I, III Niewton) giải thích qua một lần, lại sợ tiểu Lê vẫn chưa hiểu, bèn duỗi thẳng tay ra, nói: “Em đẩy tay mình ra, chạm vào vật gì đó, có phải cũng cảm thấy có lực phản lại, đúng không…”

Tiểu Lê vươn tay ra, bàn tay nhỏ bé tinh xảo nhè nhẹ đẩy vào lòng bàn tay Thẩm Hoài, lại cảm thấy làm thế hơi xấu hổ bèn rụt trở về, quay đầu bắt lấy tay Trần Đan đứng bên cạnh, vừa biên diễn vừa nói: “Lúc thầy dạy vật lý giảng bài, cứ đọc y nguyên trong sách, chứ không giảng cụ thể được như anh…”

Từ năm 90 trở về trước, tình hình tài chính của Mai Khê còn tạm ổn. Trừ tiền trên huyện phát xuống, hằng năm phía thành phố cũng trích ra một khoản hỗ trợ, nên kinh phí giáo dục của thị trấn khá sung túc. Mà thời điểm đó trình độ của các giáo viên trung, tiểu học cũng xấp xỉ khá giỏi, chất lượng dạy học của Mai Khê nói chung là rất ít bị phàn nàn.

Nhưng mấy năm nay, bởi Mai Khê nhiều khả năng bị vạch ra khỏi khu vực hành chính huyện, nên phía huyện chỉ muốn chiếm càng nhiều tư nguyên của Mai Khê càng tốt, chứ không chịu đầu tư xuống đây thêm nửa đồng. Năm rồi phía huyện còn thỏa thuận hiệp nghị “tự quản” đối với Mai Khê, quy định rõ ràng, từ nay về sau trừ thuế thu nhập, thuế công thương nghiệp trong chỉ tiêu ra thì toàn bộ đều quy cho thị trấn tự chi phối, nhưng cũng không nâng đỡ tài chính cho Mai Khê như trước.

Từ năm 90 đến nay, mỗi năm kinh phí giáo dục mà trường trung học Mai Khê nhận được càng lúc càng ít, kinh phí eo hẹp nên chỉ có thể đảm bảo đầu tư cho giai đoạn nghĩa vụ giáo dục bắt buộc, tức là từ sơ trung (cấp II) trở xuống, còn cao trung (cấp III) thì chỉ miễn cưỡng giật gấu và vai.

Không có kinh phí, lương cho giáo viên thường xuyên phải nợ, trả chậm, thế nên những giáo viên xuất sắc đều tìm cách cuốn gói, chuồn khỏi chỗ “thổ tả” này, những người phải ở lại cũng không toàn tâm toàn ý vào việc dạy học được. Bởi thế chất lượng trung học Mai Khê, biểu hiện rõ nhất là số học sinh đậu đại học, cứ giảm thiểu theo từng năm.

Từ nhỏ tiểu Lê luôn học hành rất tốt, có điều đến năm thứ 3 cấp II (tương đương lớp 8) thì mẹ bệnh nặng qua đời, nên bị ảnh hưởng rất lớn, nhất là về mặt tâm lý, nên không thể thi đậu vào trường trung học trọng điểm, chỉ có thể học cao trung ở Mai Khê. Đương nhiên, Thẩm Hoài cũng biết rằng “cái chết” năm nay của hắn đã ảnh hưởng không nhỏ tới kết quả học tập của nàng.

Thẩm Hoài không biết đến lúc nào cục diện xưởng thép mới có thể được cải thiện triệt để, nhất thời cũng không có tâm sức để ý đến trường trung học Mai Khê. Nhưng nếu tiểu Lê học hành bết bát thế này thêm tầm nửa năm, không khéo từ ấy mất đi hứng thú học tập thì nguy.

Hắn tuyệt không hy vọng nhìn thấy tình cảnh ấy, liền hỏi tiểu Lê: “Trừ vật lý ra, còn môn nào mà em hơi yếu không? Dù sao giờ anh cũng đang rảnh, sách vở thời cấp 3 hay môn gì anh đều có thể phụ đạo thêm cho em được…”

“Thật à?” tiểu Lê hớn hở hỏi: “Anh Trần Đồng nói bộ dáng anh lúc giảng giải cho công nhân trong xưởng rất dữ, nếu anh dễ tính hơn một chút, em sẽ nhờ anh phụ đạo thêm…”

“Cái con bé này…” Trần Đan vươn tay vỗ nhẹ lên trán tiểu Lê một cái, da mặt tiểu Lê trắng mỏng, búng nhè nhẹ một cái cũng lưu lại một mạt đỏ ửng: “Lúc nãy mới nói một hai câu đã rơm rớm sắp khóc, giờ lại lanh chanh như ai thiếu nợ được rồi. Thẩm bí thư công việc bận rộn, sao rảnh phụ đạo giúp em được?”

“Vừa rồi em nhớ đến anh trai, lúc trước mỗi lần làm sai, anh em đều nói như thế!” Tiểu Lê đột nhiên buồn bã nói: “Lúc trước mỗi lần nói thế em đều bực mình, đến sau không có ai nói với em như thế nữa…”

Nhìn tròng mắt tiểu Lê đã ửng đỏ, tâm lý Thẩm Hoài chua xót, cúi thấp đầu lật xem quyển vở bài tập trong tay, mấy bài trước đó không hề có dòng phê chữa nào, liền kiềm chế cảm xúc, quay đầu nói với Trần Đan: “Chuyện học tập của tiểu Lê đúng là cần được chú trọng hơn. Bình thời, nếu thu xếp được, tôi sẽ dành nửa giờ phụ đạo thêm cho em ấy. Nếu ngày nào tôi không có thời gian, mà tiểu Lê có bài tập nào không hiểu thì cứ để sẵn trong nhà tôi, về tôi sẽ nghiên cứu giúp cho…”

Trần Đan hơi ấm lòng, tuy lúc đầu có tâm cảnh giác với hành động của Thẩm Hoài, bận tâm hắn mượn tiểu Lê để tiếp cận mình hòng mưu đồ bất chính, nhưng chân chính tiếp xúc rồi nàng mới cảm nhận được Thẩm Hoài thực lòng nghĩ thay cho tiểu Lê, Trần Đồng, lúc này liền nghĩ: Cho dù hắn có tâm tư khác đi chăng nữa, thì đã sao?

“Bình thời anh bận bịu thế kia…” Mấy ngày nay Trần Đan cơ hồ không có cơ hội gặp mặt Thẩm Hoài, cách 3-5 ngày nghe Trần Đồng kể lại chút chuyện trong xưởng, cũng biết Thẩm Hoài làm việc miệt mài, mệt mỏi thế nào, nhìn râu ria mấy ngày vẫn chưa cạo, nói: “Sao có thể để anh phiền lòng vì mấy chuyện này được, bài tập của tiểu Lê, tôi phụ đạo cho là được rồi…”

Thẩm Hoài biết Trần Đan chỉ học đến trung cấp, kiến thức cao trung chưa hẳn đã vững chắc, hiệu quả sẽ không được như mình, bèn nói: “Tôi không bận như cô tưởng đâu, từ ngày mai bắt đầu vào nề nếp. Hơn nữa ngày thường nhờ cô giặt một đống đồ, rồi dọn dẹp nhà cửa, ăn chờ uống chực. Nếu những việc ấy đều tự mình làm, không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian. Giúp tiểu Lê phụ đạo chút kiến thức, coi như trả lễ đi…”

Nhân lúc trời còn chưa tối, Thẩm Hoài liền giúp tiểu Lê hệ thống lại nguyên lý lực học, Trần Đan ngồi bên cạnh hứng thú nghe hai thầy trò kẻ giảng người học.

Đến mười giờ, tiểu Lê bắt đầu gật gù buồn ngủ, liền để nàng vào nhà trong nghỉ trước.

Một tay cầm đồ, bình nước, một tay cầm đồ cạo râu, còn có Kim tử quấn quít chạy trước chạy sau, Thẩm Hoài không khỏi lắc lắc đầu buồn cười. Trần Đan bưng đống đồ mới giặt hẵng còn thơm phức trước ngực, giúp hắn đưa về phòng, nhân tiện cầm bộ quần áo bẩn trên người Thẩm Hoài về giặt luôn.

Thẩm Hoài đặt bình nước xuống đất, chuẩn bị lôi chìa khóa ra mở cửa.

“Nghe nói đối với công nhân anh rất dữ?” Trần Đan cúi đầu nhìn bóng Thẩm Hoài hắt lên nền nhà dưới ánh trăng, nói:

“Trần Đồng kể à?” Thẩm Hoài ngừng lại, quay đầu cười với Trần Đan: “Đám vương bát đản trong xưởng, ngay cả vệ sinh cá nhân cũng ngại chạy đến nhà vệ sinh, ngày đầu tiên tôi thị sát dưới nhà máy, trừ rác, thuốc vứt đầy sàn, còn có mùi nước đái khai không chịu nổi. Cô nói nói thử xem, đối với đám ấy, tôi có thể dịu dàng được ư?”

Trần Đan đứng cách Thẩm Hoài tầm nửa bước chân, nàng đi dép lê, chỉ đứng đến chóp mũi Thẩm Hoài, mắt ngước lên vừa đúng nhìn thấy đống râu ria chi chít dưới cằm của hắn, nói: “Cái ấy thì tôi chịu, có điều thấy anh cũng không ghê gớm lắm, không biết tại sao Trần Đồng nói anh vừa xuống xưởng, đám công nhân dưới đó không ai dám ho he lấy một lời…”

“Thật không ghê gớm?” Thẩm Hoài sờ sờ mạt râu dưới cằm, khoa trương nói: “Vậy tôi mất công để râu thế này thành vô ích?”

Trần Đan cười khanh khách, lại nhớ ra giờ là đêm khuya, nhà bên cạnh còn đang ngủ, vội che miệng lại, nhịn cười nói: “Anh không phải dân anh chịu, để râu làm gì, với lại mặt mũi anh thế, để râu người ta vẫn nói là mặt trắng nhỏ.”

Thấy tròng mắt Trần Đan còn chăm chú nhìn lên cằm dưới mình, tâm thần Thẩm Hoài khẽ động, nói rằng: “Nói bậy nói bạ, tự tôi sờ còn thấy cứng như châm nữa là, không tin cô thử sờ xem…” Rồi vươn tay bắt lấy tay Trần Đan đặt lên cằm mình.

Chủ động bắt lấy tay Trần Đan, tim Thẩm Hoài cũng đập thình thịch, không biết phản ứng của nàng sẽ thế nào, bàn tay như mò phải một tấm ngọc mềm, mát lạnh.

Trần Đan không liệu đến Thẩm Hoài sẽ chủ động nắm tay mình, cứ thế để Thẩm Hoài đưa tay đặt lên cằm dưới hắn, chỉ cảm nhận được đôi tay nắm lấy tay mình đầy cứng rắn, mạnh mẽ, và ấm áp, nhưng tiếp đó liền vô thức rụt tay về, nhẹ tiếng nói: “Đừng…”

Thẩm Hoài biết chính xác cả quy trình, tiếp theo hẳn nên phải càng kiên định nắm lấy bàn tay êm ái như vải bông kia, thăm dò phản ứng của nàng, hoặc giả càng trực tiếp kéo nàng vào trong lòng… Đây là chiêu số mà Thẩm Hoài dùng để tán tỉnh đàn bà trước đây, nhưng bắt gặp vẻ hoảng loạn trong ánh mắt Trần Đan, tâm lý hắn mềm xuống, liền thả tay, muốn nói gì đó để hóa giải tình cảnh lúng túng của hai bên.

“Râu anh cứng thật, giống như ba tôi…” Trần Đan thu tay về, trên tay như vẫn lưu lại xúc cảm lúc cầm tay vừa nãy, tay Thẩm Hoài không cho người ta cảm giác mịn màng non tơ như khuôn mặt trẻ măng kia, mà thô rát, vết chai dày dày…

“Vậy à? Hay cô thử lại xem.” Thẩm Hoài cười nói.

Trần Đan không nguyện dây dưa không rõ ràng với người khác, nhưng trong lòng không còn muốn xa lạ với Thẩm Hoài như trước, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, khẽ cắn môi, cười cười, nói: “Anh đừng động tay động chân lung tung…”

Thẩm Hoài nhắm mắt lại.

Trần Đan nhìn đường nét nhu hòa của khuôn mặt Thẩm Hoài được khắc dưới ánh trăng, nhịn không nổi nghĩ: Nếu sớm gặp được anh thì tốt rồi, dù để anh trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không sao cả… Chỉ vươn tay ra vuốt nhẹ chòm râu dưới cằm một cái rồi nói: “Được rồi”

Thẩm Hoài mở cửa ra, Trần Đan đứng dựa bên người chứ không tiến vào, đưa đống đồ đã giặt sạch trên tay chuyển cho hắn, lại chờ hắn đưa đồ bẩn trên người ra…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.