Lúc Thẩm Hoài chạy đến, Thiệu Chinh và Trần Đồng đang dựa vào đầu xe rít thuốc. Hắn một tay giữ chắc vòng cổ Kim tử, không để nó chạy lung tung trên đường, một tay tiếp qua điếu thuốc Thiệu Chinh đưa tới, hỏi Trần Đồng: “Sao cậu lại tới đây?”
“Chị tôi nhờ người báo tin nói đồ của anh bị ném ra khỏi nhà, tôi không dám đi tìm anh, mới chạy xe qua xem sự thể ra làm sao, ai ngờ anh và chị đã đến trước…” Trần Đồng còn tưởng chị hắn và Thẩm Hoài qua đây cùng một lúc.
“Chị cậu không nói gì với tôi cả, tôi cũng mới vừa qua đây, định lấy chút đồ…” Thẩm Hoài biết tính cách Trần Đan, thầm nghĩ nếu nàng chủ động báo trước cho hắn có phải hay hơn không, đâu đến nỗi chịu thiệt như bây giờ. Mở cửa xe, tiện tay ném bức tượng Phật Di Lặc được bọc giấy báo cẩn thận vào trong.
Tiểu Lê ngồi trong xe đã dần bình tĩnh lại, song trên khuôn mặt trắng nõn vẫn chen đầy nước mắt. Nàng thấy Thẩm Hoài đi ra nhanh như vậy, bận tâm hỏi: “Đồ đạc bị ném hết ra sân, giờ phải làm thế nào?”
“Không sao, nếu đám người kia đã có thể ném đồ đạc ra sân, tất nhiên phải dọn từng thứ từng thứ một về lại trong nhà cho tôi.” Thẩm Hoài cũng bị chuyện chẳng đâu vào đâu này làm cho bực mình, song vẫn cố gượng cười để tiểu Lê yên lòng. Dù sao giờ hắn đã đổi thân phận khác, loại thân thích như đám người kia không cần cũng chả sao, tùy tiện đạp cho mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166380/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.