Chương trước
Chương sau
Trong nhà tiểu Lê và Trần Đan đã tắt đèn, thời gian cũng không còn sớm, Thẩm Hoài cho rằng các nàng đã đi nghỉ trước.

Khi ở trong xưởng Thẩm Hoài không gặp được Trần Đồng, bởi thế không biết tình hình làm thủ tục ly hôn Tôn Dũng lúc trưa như thế nào, nhưng đại khái chắc chỉ lên đóng dấu cái là được.

Thẩm Hoài lấy chìa khóa ra mở cửa, trời tối thui, đèn neon đặt ở giữa phòng, công tắc vẫn là dây điện truyền thống, được treo ngay cạnh bàn. Thẩm Hoài mò tay men theo mép bàn lần tìm công tắc, chợt đụng vào cái gì đó mềm mềm.

Không ngờ có người đang nằm sấp trên bàn, sau khi chạm vào người kia, bởi quá ngạc nhiên, không kịp thu chân, cả người liền mất thăng bằng chúi về phía trước.

“A….”

Nghe thấy tiếng rít nhọn của Trần Đan thì Thẩm Hoài đã ôm lấy người nàng lăn xuống đất, cánh tay bị mép bàn cứa một vệt, tê rần… Cũng may trước khi ngã xuống đất, kịp vô thức ôm chặt người Trần Đan, không để nàng bất ngờ ngã quá nặng xuống nền.

“Ặc, sao anh mở cửa em không nghe thấy à? Ngã có sao không?” Thẩm Hoài không cố được vết thương trên tay, quan tâm hỏi Trần Đan:

“Em chờ một lúc lâu, cuối cùng ngủ quên luôn trên bàn. Đột nhiên anh đụng phải, làm em sợ gần chết…” Trần Đan bị dọa hết hồn, trọn cả người cơ hồ sấp trong ngực Thẩm Hoài, không chạm đất chút nào, cũng không thấy có chỗ nào sây sát.

Cánh tay Trần Đan đặt lên ngực, vừa nói chuyện vừa muốn đứng dậy, nhưng chợt cảm thấy cánh tay Thẩm Hoài đang đặt lên eo mình, nàng liền ngừng lại, nương theo ánh sáng mờ tối nhìn vào tròng mắt Thẩm Hoài.

Chắc bởi trước nay chưa từng có ai kề cận ngay sát thế này, ngay cả hôm qua Thẩm Hoài ôm lấy eo trộm hôn một cái cũng không tiếp xúc da thịt kiểu sát sàn sạt như bây giờ, khiến nàng không nỡ cứ thế này mà đứng lên. Cũng không biết sau khi đứng dậy, còn có dũng khí sà vào lòng anh ấy nữa không?

Giờ đã là tháng 11, song khí trời vẫn chưa lạnh lắm, đồ áo mặc trên người cũng không quá dày. Bị Trần Đan ngồi ép sát, lại chỉ cách lớp áo mỏng, khiến Thẩm Hoài cảm nhận rõ rệt sức căng chặt của da thịt, và cả sức nóng từ cơ thể nàng phát ra.

Trần Đan ngồi trong phòng đợi Thẩm Hoài trở về, nên chỉ mặc một chiếc áo len, cuốn chặt rủ xuống eo, cánh tay Thẩm Hoài đặt lên, mảnh khảnh và mát rượi, hướng xuống chỉ một chút thôi là bờ mông vểnh cao, đường cong dưới tay đầy sức dụ hoặc khiến hắn khó mà kìm được ham muốn vuốt tay xuống, mân mê vùng da thịt càng đàn hồi, càng nảy nở kia.

Dưới ánh sáng mờ mờ, mày ngài Trần Đan khẽ rung lên, tự như nhắn nhủ tình ý vô hạn.

Nháy mắt hai bên đối thị, cả Trần Đan lẫn Thẩm Hoài đều ngại ngùng chuyển mắt nhìn sang chỗ khác, lại không miễn được khẽ cười nhẹ, tựa hồ rất thoải mái vì được tận hưởng cảm giác vi diệu này, trong cơn mê hoặc, phút chốc thân dưới Thẩm Hoài đã ngo ngoe muốn động…

Bụng nhỏ Trần Đan bị vật cương cứng kia đẩy cộm lên, lúc đầu nàng còn nghi hoặc, không biết trong túi Thẩm Hoài đang chứa thứ gì, đợi đến khi hiểu ra thứ cấn lên bụng nhỏ mình là gì, vội kinh hoảng bò lên, bật đèn, vừa cáu vừa thẹn hỏi: “Đến cùng trong đầu anh đã nghĩ chuyện gì dơ bẩn?”

Thẩm Hoài khóc cười không được: nam hoan nữ yêu là lẽ thường tình, gặp được người trong mộng, khó miễn tránh khỏi xung động thiên lôi đụng địa thủy, chỉ là so thiếu nam thiếu nữ trực tiếp chút thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên?

Trần Đan đại kinh tiểu quái thì cũng thôi, then chốt là do Trần Đan bật dậy quá vội, đầu gối đập nhẹ lên mặt Thẩm Hoài, khiến hắn đau đến nhếch miệng, đứng dậy uốn eo một lúc cho đỡ đau, mới mở miệng hỏi lại: “Em tưởng cái gì thì anh cũng tưởng cái ấy?”

“Dâm tặc!” Trần Đan kiều mắng một tiếng, lay vai Thẩm Hoài lại, giúp hắn vỗ vỗ bụi đất bám trên lưng.

“Chúng ta nghĩ cùng một chuyện, sao anh lại thành dâm tặc, chẳng lẽ em không phải?” Thẩm Hoài hỏi.

“Em tưởng trong đầu anh đang nghĩ chuyện bẩn thỉu kia, mà quả đúng thế thật, nên anh là dâm tặc, còn em đương nhiên không phải.” Trần Đan mồm mép khá hoạt bát, vừa giúp Thẩm Hoài phủi hết bụi trên người, vừa nói: “Vốn định chờ anh về nói chuyện một lát, nhưng giờ đột nhiên phát hiện không có gì để nói cả, thôi, em về ngủ đây…”

“…” Thẩm Hoài nhớ lúc trưa hình như trong lúc gọi điện Trần Đan đã khóc, liền kéo tay nàng lại, hỏi: “Có phải cảm thấy từ nay về sau cuộc đời sẽ nhẹ nhàng hơn?”

“Ừ, đúng là có cảm thấy nhẹ nhàng.” Trần Đan không rụt tay về, ánh mắt nhịn không nổi ngước lên mặt Thẩm Hoài, tựa hồ muốn xác nhận điều gì đó trong mắt hắn.

Mới đầu đối với Thẩm Hoài, Trần Đan rất cảnh giác, nhưng đôi khi nàng nghĩ, dựa vào anh ta, có lẽ cuộc đời mình và tiểu Lê, Trần Đồng sẽ ngả sang một hướng khác. Dần dần, tiếp xúc với Thẩm Hoài nhiều hơn, sự cảnh giác vốn ăn sâu trong lòng nàng cũng từ từ dao động.

Tâm tư của con người vốn luôn kỳ quái, lúc Thẩm Hoài ôm lấy Kim tử khóc thất thanh, sự cảnh giác trong lòng Trần Đan bỗng như tan rã. Mỗi ngày, trong đêm, khi nghĩ tới phút khóc lóc thê thảm kia, Trần Đan thấy nơi sâu trong nội tâm mình như được vỗ về nhè nhẹ.

Cho dù hiện tại, Trần Đan còn cảm thấy hơi sớm để xác nhận tình cảm giữa mình và Thẩm Hoài, nhưng từ sâu trong tâm hồn đã không cự tuyệt Thẩm Hoài bước vào trái tim nữa rồi. Ngay như hôm qua, cảm giác bị hôn trộm lúc ấy giờ vẫn đem lại dư vị ngọt ngào cho nàng. Lúc này Trần Đan đã nghĩ tặng cho Thẩm Hoài một nụ hôn, nhưng lại sợ hắn đề ra yêu cầu gì thêm. Mấy năm qua tuy nàng một mực giữ gìn, nhưng công tác trong trạm tiếp đãi khiến nàng sớm hiểu thứ trong đũng quần đàn ông dùng để làm gì, thầm nghĩ chắc Thẩm Hoài cũng không phải trường hợp ngoại lệ.

Thẩm Hoài ngồi xuống, kéo Trần Đan đến đứng trước mặt.

Ánh mắt hắn nhìn lên bầu ngực cao cao của nàng, dĩ vãng còn cảm thấy thân hình này chỉ vừa cân đối, không ngờ dưới góc độ này bầu ngực lại cao đến thế, sau lớp vải len ôm sát tận eo, càng hiển rõ đường cong hoàn mỹ.

Thẩm Hoài ngẩng đầu lên, chạm mắt vào khuôn mặt trắng như ngọc thạch kia, tâm lý cuộn trào khát vọng muốn nói cho nàng biết: Anh si mê em không chỉ mới mười ngày nửa tháng, từ bốn năm trước, ngay lần đầu gặp mặt, nụ cười duyên dáng của em sớm đã in đậm sâu trong trái tim này.

Mê luyến càng sâu, xung động trong nội tâm càng mãnh liệt, nhưng nếu quá trực tiếp sẽ chỉ khiến nàng lầm tưởng thứ mình khát khao là thân thể, thứ khiến mình mê hoặc chỉ là dung nhan….

Thẩm Hoài không thể không kìm nén tình cảm tuôn trào trong lòng, miễn cưỡng thả tay ra, không nắm lấy bàn tay non mịn kia nữa, trong lòng lại nghĩ: Người xưa so sánh bàn tay phụ nữ với mầm chồi non quả là chí lý, một hình tượng diễn tả gần như tận cùng cảm giác “mềm mại, mát lành” mà bàn tay diệu kỳ đó đem lại.

Thẩm Hoài để Trần Đan ngồi đến trước mặt, hỏi: “Về sau em có tính toán gì không? Bận xong chuyện trong xưởng thép, anh sẽ tìm Hà Thanh Xã nói rõ chuyện biên chế của thị trấn…”

“Cuộc sống trước kia không dễ chịu lắm, dù nát hơn nữa cũng không nát được đến đâu, nên chưa bao giờ lo lắng kỹ qua chuyện đó cả.” Trần Đan ngồi xuống bên người Thẩm Hoài, nghiêng người dựa vào mép bàn, tay chống cằm, trọn cả đường cong men theo dáng người đập vào mắt, khiến Thẩm Hoài không khỏi xuýt xoa: “Giờ nghĩ kỹ mới thấy hết khó khăn, trước đây xin vào trên trấn liền một mực làm việc trong trạm tiếp đãi, những công tác khác của thị trấn đa phần đều không quen. Nhưng ở lại trong trạm tiếp đãi, kiếm miếng cơm từ tay Hà Nguyệt Liên… trong khi quan hệ giữa anh và Đỗ Kiến, Hà Nguyệt Liên vốn chẳng tốt lành gì….”

“…” Thẩm Hoài cười cười, ngộ tính Trần Đan rất cao, đây là điều hắn đã sớm biết, cũng là điểm khiến hắn để ý đến nàng, mặc dù xung quanh mình không thiếu đàn bà xinh đẹp, bèn nói: “Đợt thầu kỳ này của trạm tiếp đãi sẽ kết thúc trước Nguyên Đán. Phí nhận thầu mới 80.000 như trước là quá thấp, còn chưa kể tiền bảo dưỡng và khấu hao phải tính thêm. Cho dù anh không nhắc, Hà Thanh Xã cũng sẽ không để Hà Nguyệt Liên thầu tiếp trạm tiếp đãi với giá thấp như thế đâu. Theo anh, giá đấu thầu phải tăng từ 80.000 lên 240.000 mới hợp lý…”

“Cao vậy ư?” Trần Đan hơi sững.

Những năm 93, 240.000 không phải là số tiền nhỏ.

“Đấu thầu, đấu thầu phải để người nhận thầu có lợi để kiếm, nhưng thị trấn cũng tuyệt không chịu thiệt.” Thẩm Hoài nói: “Quách Toàn đã tính qua, muốn hoàn lại được vốn ban đầu đổ vào xây dựng cơ bản, trang hoàng thiết bị, bảo dưỡng duy tu, 240.000 kỳ thực chỉ đủ huề vốn. Nếu để em nhận thầu trạm tiếp đãi, có đủ tự tin sẽ sinh ra lợi nhuận không?”

“Nếu tình hình vẫn như trước…” Trần Đan cẩn thận trả lời: “Nếu cán bộ thị trấn và xưởng thép đều theo lệ đến trạm tiếp đãi tùy ý ăn uống, cho dù phí nhận thầu có đẩy lên 400.000, thì vẫn có thể sinh lời. Nhưng giờ ngay đến anh tới đó ăn cơm cũng kiên trì trả tiền trước, Hà trấn trưởng còn định luôn quy củ, về sau tất cả hóa đơn ăn uống đưa về thị trấn, nếu không có lý do cụ thể, trấn chính phủ nhất luật không nhận. Sau chuyện ấy, sinh ý trong trạm tiếp đãi giảm hẳn chưa bằng một nửa so với trước, trong khi tiền lương cho nhân viên lại không hề ít, đừng nói 240.000 tiền phí nhận thầu, tháng này có cân bằng được thu chi không là cả một vấn đề rồi…”

“Em có tự tin sẽ làm tốt hơn Hà Nguyệt Liên không?” Thẩm Hoài hỏi lại.

“Sao, muốn em đứng ra nhận thầu trạm tiếp đãi?” Trần Đan nghi hoặc nhìn Thẩm Hoài, nói: “Em không muốn anh sẽ giúp em thế này…”

“Không, em đừng nghĩ nhiều.” Thẩm Hoài nói: “Nếu đặt lại phí nhận thầu là 240.000, cuối cùng không có ai ra nhận, thị trấn chỉ có thể hạ phí xuống. Có người bỏ ra 240.000, thậm chí nhiều hơn, để tiếp nhận kinh doanh trạm tiếp đãi, thị trấn sẽ tránh miễn được chút tổn thất… bất kể người đó là ai, đối với anh cũng như nhau cả. Đương nhiên, nếu em tiếp nhận là tốt nhất…”

“Đẩy phí nhận thầu lên cao thế này, em thật không dám nói trước điều gì. Vạn nhất Hà Nguyệt Liên hoặc giả người khác cũng tới tranh, có phải phí nhận thầu sẽ tăng nữa không?” Trần Đan hỏi rằng.

Thẩm Hoài cười gật gật đầu, nói rằng: “Điều này là đương nhiên, anh nói rồi, anh không thiên vị ai cả…”

Trần Đan nguýt Thẩm Hoài một cái, tuy nàng không muốn Thẩm Hoài giúp mình, để người khác nói ra nói vào, Thẩm Hoài giả bộ công chính thế này, song nàng có thể nghe ra sự quan tâm trong ngữ khí của hắn.

Tình ý trong lòng cũng theo đó nhè nhẹ dập dờn, nhăn mày như suy tư gì đó, thần thái vũ mị thấm vào xương, khiến Thẩm Hoài ngắm nhìn đến mê say.

“Nhưng vẫn không được a.” Trần Đan lại nghĩ tới một chuyện, nói: “Một khi Hà Nguyệt Liên ngừng nhận thầu, thiết bị vẫn giữ nguyên, đại bộ phận nhân công chắc sẽ lưu lại, song muốn kinh doanh, tất phải cần tiền mặt lưu động, không có mười vạn hai mươi vạn, trạm tiếp đãi không cách nào hoạt động bình thường được, em biết đào đâu ra số tiền đó bây giờ?”

“Vay ngân hàng.” Thẩm Hoài thấy Trần Đan lo lắng vấn đề toàn diện một cách nhanh chóng như vậy, trong lòng yên tâm rất nhiều, nói: “Không chỉ chuyện đặt giá đâu, bọn anh sẽ cân nhắc phương án kinh doanh mà mỗi bên nhận thầu đưa ra. Phương án của em mà không tốt, lại không có kinh nghiệm kinh doanh nhà hàng, cho dù em đáp ứng phí nhân thầu cả trăm vạn cũng không ai cho em quyền nhận thầu đâu… Đương nhiên, nếu phương án và khả năng thực thi của em được phía thị trấn khẳng định, khoản tiền lưu động ban đầu, phía thị trấn có thể đứng ra bảo đảm với quỹ tín dụng…”

Thấy Trần Đan nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ đang nghĩ tới chuyện khác, Thẩm Hoài nói: “Em đừng suy nghĩ nhiều, với những xí nghiệp công xưởng của thị trấn cho tư nhân nhận thầu khác, anh đều tính toán xử lý thế cả. Để người có năng lực đứng ra nhận thầu kinh doanh, chứ tuyệt không cho quan hệ cạp váy cào chân tường thị trấn đâu.”

Lại thấy quyền vở bài tập để trên bàn, lật ra xem qua, tiểu Lê đã viết sẵn mấy câu nàng chưa hiểu vào trong, Thẩm Hoài lấy bút ra, vừa quay người, chuẩn bị giải đề, vừa nói với Trần Đan: “Mấy ngày nay em cứ suy nghĩ cho kỹ, tất nhiên anh sẽ giúp em, nhưng tuyệt đối không giúp em một cách vô nguyên tắc…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.