Thẩm Hoài ngồi trên ghế sofa, không có ý để Hà Nguyệt Liên ngồi xuống, mà tựa lưng ra sau, ngửa đầu nhìn nàng hỏi: “Cô muốn nhận thầu toàn bộ cửa hàng bách hóa từ chỗ tôi, không sợ Đỗ bí thư có ý kiến ư?”
Có lẽ bởi tâm tro ý lạnh nên Hà Nguyệt Liên không lộ ra vẻ phong tình như thường thấy, đứng thẳng trước mặt Thẩm Hoài, rành rọt nói: “Tôi nhận thầu trạm tiếp đãi, Đỗ bí thư giúp sức rất lớn, nhưng cũng không nợ ông ta cái gì; Tôi muốn làm gì, ông ta cũng không thể đưa tay ra quản…”
“Đúng rồi, lúc tôi mới đến Mai Khê, hội nghị đảng chính từng đề cử Vương Cương làm trưởng ban bảo an của xưởng thép, nhưng hắn một mực không ra trình diện, giờ đã bị xưởng thép gạch tên. Nghe nói cũng không thấy cậu ta về lại thị trấn, giờ đi nơi nào rồi?” Thẩm Hoài bình tĩnh nhìn Hà Nguyệt Liên, hỏi tình hình của Vương Cương.
“Thẩm bí thư ngài đến Mai Khê cũng không phải ngày một ngày hai, nhân sinh của tôi rách nát tàn tạ đến đâu, chắc không cần phải giải thích thêm nhiều?” Nói đến con trai mình, mặt Hà Nguyệt Liên càng lạnh xuống, giọng nói chuyện cũng như tiếng đá lạnh va vào nhau vậy: “Vương Cương đi đâu, tôi làm sao biết được? Có lẽ Đỗ bí thư còn rõ hơn người làm mẹ như tôi?”
Chỉ nhìn tướng mạo Hà Nguyệt Liên, rất khó để tưởng tượng ra nàng có một người con đã thành niên.
Thẩm Hoài cười cười, hắn biết tình cảm giữa Hà Nguyệt Liên và đứa con cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-khi-quan-truong/3166332/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.